• 587

Chương 122: Muốn gặp anh


Có lẽ do nhìn thấy bóng hình một cặp đôi đang ôm nhau vụt qua cửa kính, hay do gió lạnh đột nhiên ùa vào khi anh bí bách mở8 cửa xe ra, chỉ biết răng, anh đang vô cùng nhớ Sầm Từ, nhớ tới nỗi lồng ngực như có cảm giác chướng đau, sự đau đớn ấy kh3iến anh thấy nghẹt thở.

Anh gọi cho Sầm Từ vì muốn nghe thấy giọng nói của cô.
Khi bắt đầu dấn thân vào con đường thương trường, Tấn Huân luôn cảm thấy không đủ thời gian, mỗi ngày mở mắt ra đã bận tối mắt, thoáng cái trời đã tối, mỗi ngày đều trôi qua trong chớp mắt.
Nhưng hôm nay, Tần Huân không hiểu tại sao thời gian lại dài đằng đẵng, tựa như trôi chậm hơn cả ngàn lần so với thường ngày, lâu thật lâu màn đêm mới buông xuống.
Anh có thể nghe rõ tiếng thở của bản thân, từng tiếng, từng tiếng nặng nề.
Từ sáng cho đến đêm tối.
Trời tối rồi thì làm sao đây? Bình minh ngày mai liệu có phải là một sự chờ đợi dai dẳng? Tần Huân đưa tay lên vuốt mặt, anh cảm thấy mệt mỏi, lo lắng và hoảng sợ không thôi.
Tâm trạng giày vò như thế này thật giống bốn năm trước khi anh nghe tin Thẩm Tự mất tích, anh điên cuồng tới mọi nơi có thể tìm, cuối cùng điều anh nhận được chỉ có sự tuyệt vọng và cô đơn.
Anh liền bắt máy.
Trương Tể không rõ nội dung cuộc điện thoại, chỉ nghe được Tần Huân nói chuyện rất dịu dàng, sau đó anh thấy Tần Huân đột ngột đứng lên, vẻ mặt như đang kích động, còn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì thì đã thấy Tần Huân chạy ra bên ngoài.
Thấy anh ta đi ra, Tần Huân vẫn không nhúc nhích.
Anh muốn đứng dậy nhưng không cử động nổi, chỉ có thể giương mắt nhìn Trương Tể đi đến trước mặt anh.
Tần Huân vẫn cố chấp chờ đợi, thậm chí còn cố chấp cho Sầm Từ thấy anh cần được an ủi, anh nói với cô, đừng rời xa anh.
Tần Huân xoa vầng trán đang đau nhói, nghĩ tới phản ứng của Sầm Từ sau khi nghe anh nói.
Giây tiếp theo Tần Huân ôm cô vào lòng, vừa đột ngột vừa mãnh liệt, giống như sự kích động ban nãy của anh rốt cuộc cũng được giải phóng qua cái ôm này.
Anh ôm cô chặt hơn nữa, cánh tay siết mạnh, như hận không thể để cố hòa vào cơ thể mình, dường như chỉ khi làm vậy anh mới có thể chứng minh sự tồn tại của cô, cô thực sự vì anh mà lặn lội xa xôi tới thành phố Bắc.
Trong điện thoại cô im lặng rất lâu, sau đó mới khẽ khàng nói: Sống còn là bản năng của con người, Tân Huân, anh phải tin Thâm Tự.
Cô không trả lời thỉnh cầu của anh.
Đúng vậy, như thể mới là Sầm Từ, dù trong hoàn cảnh nào cô cũng rất lí trí, dù đối mặt với chuyện của bản thân, cô cũng có thể phân tích rạch ròi dưới góc nhìn của người ngoài cuộc.
Anh không nên lợi dụng lúc này để ép cô phải thương xót mình, anh thật sự không có tư cách yêu cầu cô làm vậy.

Không cần, em...

Anh khoác áo lên người Sầm Từ, tiện thể ôm lấy cô:
Khoác đi, đừng để bị cảm.

Sầm Từ ngẩng đầu lên, gò má hơi ửng đỏ, cô mỉm cười:
Sớm biết thành phố Bắc lạnh như thế, em đã về nhà thay đổ ấm hơn rồi mới tới đây.
Tần Huân nhìn cô rất lâu:
Em tới tìm anh sao?


Đúng vậy, tới tìm anh.

Hơi thở Tần Huân len lỏi vào hơi thở của cô, thoang thoảng mùi thuốc lá, xem ra anh đã hút rất nhiều thuốc.
Sầm Từ không từ chối nữa, gật đầu, rồi dựa vào lòng anh.
Cho dù trong cả thời khắc này.
Nghĩ tới đây, Tần Huân đột nhiên nở nụ cười chua chát.
Cho tới hôm nay, khi anh ngồi ở đây từ đầu đến cuối vẫn giữ ý nghĩ này,ý nghĩ này mách bảo anh rằng có lẽ đây không phải là Thẩm Tự.
Nhưng sâu trong lòng anh hiểu rõ, mất tích bao nhiêu năm như thể liệu còn có thể tìm được không?
May cho anh là hôm nay em không lười tới mức chỉ mang điện thoại đến thị trấn suối nước nóng, nếu không phải chạy về nhà lấy giấy tờ nữa, chắc chắn sẽ không kịp chuyến bay gần nhất trong hôm nay đâu.

Cô không về nhà mà bay thẳng tới thành phố Bắc, khi nỗi nhớ nhung mãnh liệt dâng trào, tay chân cô đã hành động mất rồi, cô lái xe thẳng tới sân bay, quên mất rằng điều bản thân ghét nhất chính là những chuyến đi bất chợt, cũng quên luôn cả nỗi sợ hãi khi đến một nơi khác, và quên cả thói quen hễ đi công tác là một ngày trước đó phải liệt kê ra mọi thứ đồ cần mang theo...
Viên cảnh sát đứng phía sau không hiểu gì:
Đội trưởng Trương, anh ta...
Trương Tề cũng ngơ ngác, rốt cuộc đã có chuyện gì? Sao Tần Huân lại kích động như thế, cứ như người anh đang tìm kiếm đã xuất hiện vậy.
Đúng là bên ngoài có người đang chờ.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa ở phía đầu hành lang mở ra.
Tần Huân giật mình, quay đầu nhìn sang.
Tần Huân vừa bước vào đại sảnh đã thấy, trong màn đêm được ánh đèn neon chiếu sáng, bóng hình đó vừa nhỏ nhắn vừa ấm áp, làm anh càng chạy nhanh hơn.
Sầm Từ.
Trái tim lạnh lẽo băng giá cả ngày hôm nay của Tần Huân bỗng ấm áp trở lại, dường như từ giây phút nhìn thấy cô, tất cả nỗi cô quạnh đều đã tan biến hết.
Tần Huân nhìn Sầm Từ, thấy cô chỉ mang theo một chiếc túi xách nhỏ, liền kinh ngạc nói:
Em thật sự không mang hành lý theo mà chạy thẳng tới đây sao?
Sầm Từ cười khẽ:
Chứng minh thư để trên xe, còn có cả điện thoại, thiếu gì thì cứ mua thôi.
Sầm Từ để mặc anh ôm mình, cánh tay cô nhẹ nhàng vòng quay lưng anh, dịu dàng đáp lại.
Ánh trăng như nước, gió lạnh từ thành phố Bắc thổi qua thành phố Nam, vì vậy nên đến giờ thành phố này vẫn chưa xuất hiện bóng dáng của mùa xuân, nhưng nhiệt độ cơ thể ấm áp của cô và anh đã đủ để sưởi ấm trái tim hai người.
Trương Tể nhìn anh lắc đầu, ý nói vẫn chưa có kết quả.
Tần Huân thở phào nhẹ nhõm.
Không nhìn thấy anh thì không có cảm giác gì, giờ nhìn thấy rồi, sự nhớ nhung ấy càng thêm mãnh liệt.
Tần Huân kìm nén sự kích động, khi bước đến trước mặt cô, anh vẫn chưa thể tin vào mắt mình.
Ở nơi yên tĩnh thế này, dù anh đã chỉnh điện thoại sang chế độ rung, nhưng chỉ cần một tiếng rừm rừm khe khẽ vẫn đủ khiến người ta giật mình.
Tấn Huân lấy điện thoại ra xem, là Sầm Từ.
Trương Tề vỗ vai anh:
Đừng đợi ở đây nữa, cứ về đi, có tin gì tôi sẽ báo cậu ngay.
Tần Huân cúi đầu, một hồi sau mới nói:
Tôi biết là không đúng quy định, nhưng tôi phải đợi ở đây.

Hai chúng ta quen biết nhau bao năm, cậu không tin tôi sao?
Trương Tề thở dài.

Anh biết là tôi không có ý đó mà.
Trương Tể vẫn muốn khuyên tiếp, thì điện thoại Tần Huân rung lên.
Là Trương Tề, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố, đi sau anh ta là hai viên cảnh sát khác.
Thi thể được phát hiện tại khu vực họ quản lý, Trương Tề đã đích thân gọi điện cho Tần Huân.
Song anh lại kìm lòng không9 nổi mà nói cho cô biết chuyện về thi thể.
Anh muốn cô làm gì? An ủi sao? Tần Huân ngồi trên chiếc ghế dài ở hành 6lang, xung quanh mọi thứ đều yên tĩnh, ban đầu còn có cảnh sát đi qua đi lại, sau đó chỉ còn bác sĩ pháp y mặc đồ phòng hộ5 ở lại, cuối cùng chỉ còn mình anh.
Hồi lâu sau, Sầm Từ nói:
Nếu anh ghì chặt thêm nữa, em sẽ nghẹt thở đấy.

Tần Huân hoàn hồn, liền buông cô ra, rồi anh bỗng sực nhận ra điều gì đó, bèn lập tức cởi áo khoác đang mặc trên người xuống cho cô.
Trong lúc chờ đợi, cô dùng mũi giày đá hòn sỏi dưới gốc cây, cái bóng của cô bị kéo dài dưới ánh đèn đường.
Nghe thấy tiếng động cô bèn ngẩng đầu lên, thấy Tần Huân đang chạy về phía mình, ánh trăng soi sáng gương mặt anh, cô thầm kinh ngạc, sao mới mấy ngày không gặp mà trông anh đã tiều tụy thế này?
Chắc hẳn anh đã bỏ hết công việc để dồn tâm trí cho việc xác nhận thi thể chưa được xác nhận kia, không hiểu sao cô lại thấy đau lòng.
Sau đó là nhớ anh.
Từ thành phố Nam tới thành phố Bắc, cách xa cả nghìn dặm, sao cô lại có thể xuất hiện trước mặt anh?

Em...


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.