Chương 123: Giúp tôi quan sát
-
Cách Một Cánh Cửa
- Ân Tầm
- 1616 chữ
- 2022-02-04 06:34:12
Anh ta không ngờ Tần Huân lại có thể gần gũi với một cô gái đến vậy, quen biết đã lâu nhưng anh ta chưa từng thấy bất cứ c8ô gái nào xuất hiện bên cạnh Tận Huân cả, xem ra mối quan hệ của hai người không tệ, đặc biệt là khi Trương Tể thấy động 3tác của Tân Huân thay cô chỉnh lại vạt áo khoác vừa tự nhiên vừa thân mật, xuất phát từ tận đáy lòng.
Tần Huân nh9ìn thấy Trương Tề, không né tránh mà kéo Sầm Từ đến giới thiệu hai người với nhau, Trương Tề nhìn rõ sắc mặt của Tân Huân6, khác một trời một vực so với khi nãy, xem ra an ủi kiểu gì cũng không bằng một câu của người trong lòng.
Thang Đồ phân tâm trong lúc xem mắt, có thể thấy cô thực sự không có cảm giác với người đàn ông kia.
Đối phương vừa đến đã giới thiệu trình độ học vấn và nghề nghiệp hào nhoáng của mình, song Thang Đồ nghĩ mãi cũng không ra anh ta làm nghề gì.
Bùi Lục giải thích rằng mình không muốn đến câu lạc bộ, chỉ hỏi xem cô đang làm gì thôi.
Tim Thang Đồ đập mạnh, cố ý hỏi: Anh định hẹn tôi à? Bùi Lục ấp úng nói:
Có thể xem là vậy, tóm lại, cô có bận gì không?
Nghe vậy, Thang Đồ vừa giận vừa buồn cười, cô ngẫm nghĩ rồi nói cho anh biết chuyện mình đi xem mắt.
Chủ yếu là Thang Đồ có hứng thú với việc bác sĩ ngoại khoa mở hộp sọ người ta ra thế nào, bác sĩ Cao lại như quyển bách khoa toàn thư, mọi câu hỏi của cô đều có thể trả lời vanh vách.
Cuối cùng anh ta còn nói:
Giá như quen biết cô sớm hơn, lẽ ra hồi Tết chúng ta đã có thể gặp nhau rồi.
Thang Đồ cười trừ.
Thang Đồ không để ý đối phương nói gì, đến khi anh ta hỏi công việc của cô có gặp chuyện gì thú vị hay không thì cô mới hoàn hồn, nghĩ ngợi rồi nói:
Chuyện thú vị thì không có bao nhiêu, chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì có không ít, suy cho cùng phải đến câu lạc bộ 'Môn' đều chẳng phải người thú vị gì.
Cô kể lại một cách sống động chuyện bệnh nhân nào đó một giây trước trông rất bình thường, giây tiếp theo đã cầm dao suýt giết chết cô, còn chuyện nửa đêm nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông dán lên kính cửa sổ...
Chuyện trước là trải nghiệm của Sầm Từ, chuyện sau cô vay mượn của Dương Tiểu Đào.
Ngày cuối tuần của Thang Đồ hơi thê thảm, sau khi thấy Thang Đồ thờ ơ trong chuyện xem mắt, mẹ cô ấy liền bắt đầu sắp xếp các cuộc hẹn một cách điên cuồng, ngoài người lần trước đã nói, bà còn nhờ dì tám cô bảy tìm thêm một thanh niên ở độ tuổi thích hợp.
Một ngày hai buổi xem mặt.
Dẫn theo người đàn ông mình thích đi xem mắt là trải nghiệm ra sao? Trước kia Thang Đồ chưa bao giờ dám nghĩ đến vấn đề này, hôm nay ngồi trong quán cà phê vừa xem mặt vừa nghĩ được thông suốt.
Có thể hình dung bằng câu, lâng lâng sung sướng.
Vậy thì hay quá, anh đi xem mặt với tôi đi.
Hả?
Lúc uống cà phê cô không ngừng liếc nhìn về phía Bùi Lục đang ngồi chếch ở hướng đối diện, anh gọi một tách Americano, một tay nghịch di động, còn cà phê thì mãi không động đến.
Thấy anh như vậy, Thang Đồ cảm thấy không chắc chắn lắm.
Thang Đồ không tự tin, sợ anh bỏ lại một câu hờ hững rồi kết thúc cuộc gọi thật, bèn hỏi:
Anh có việc gì à?
Bùi Lục ở bên kia gượng gạo nói:
Không có gì.
Anh quay sang nói với Trương Tề:
Hễ có tin gì báo cho tôi ngay nhé.
Yên tâm.
Trẻ tuổi lịch lãm, dáng người cao gầy, còn là một bác sĩ ngoại khoa, phải công nhận thanh niên ở độ tuổi thích hợp mà mẹ cô tìm lần này có chất lượng cao thật, người ta lại còn họ Cao, bác sĩ chuyên phẫu thuật hộp sọ, tương lai xán lạn đấy.
Quan trọng hơn là, anh ta nói chuyện không thấy ghét, không khoe khoang, rất khiêm tốn, biết lắng nghe, lại còn rất biết tìm đề tài để nói, không hổ danh là bác sĩ, vừa lịch sự lại có tính nhẫn nại.
Cô cố ý làm vậy, bởi vốn cô đang muốn thúc ép anh, bây giờ lại thành anh chủ động đứng ra trước họng súng, thể là vẹn cả đôi đường.
Bùi Lục ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
Anh ta nói với Tần Huân:
Tình hình bây giờ là như vậy, ngoài chờ đợi ra thì không còn cách nào khác, dù sao cũng là chờ đợi, chỉ bằng cậu cứ về trước, trời lạnh thế này đâu thể kéo theo bác sĩ Sầm phải chịu rét chung với cậu chứ.
Sầm Từ nhìn tòa nhà trước mặt, nghĩ bụng chắc lúc trước Tần Huân vẫn luôn ở trong đó chờ đợi tin tức, xem ra anh cũng có chút giao tình với vị đội trưởng Trương này, nếu không tại sao anh ta lại bật đèn xanh cho anh.
Cô bèn lên tiếng:
Anh muốn đợi, em sẽ đợi cùng anh, không cần lo cho em.
Tần Huân sao có thể để Sầm Từ chịu rét, chịu mệt theo mình?
Coi như...
giúp tôi quan sát.
Lần này Thang Đồ không có tâm tư để nhìn Bùi Lục nữa, mà tập trung vui vẻ trò chuyện với bác sĩ Cao, theo cách nói của mẹ Thang thì chính là: Chỉ tiếc gặp nhau quá muộn.
Đúng là một phần nào cũng giống như thế.
Đổi phương sợ đến tái cả mặt, lúc chào tạm biệt còn chẳng dám nói lần sau gặp lại.
Thì ra nghề của các cô lại nguy hiểm và kích thích đến thế cơ à.
Đối tượng xem mặt thứ hai lại rất thích thú, bất kể là đề tài gì anh ta cũng có thể đối đáp với Thang Đồ như cá gặp nước.
Mẹ Thang sắp xếp cả hai buổi ở cùng một quán cà phê, vào hai khoảng thời gian khác nhau, không ai chạm mặt ai, nếu thấy ưng mắt thì đối diện cách đó không xa có một nhà hàng Tây, đồ ăn khá ngon, là nơi thích hợp cho các đôi tình nhân
chỉ tiếc gặp nhau quá muộn đến
hẹn hò.
Thang Đồ đang nghĩ có nên gọi điện cho Bùi Lục không, trước đó cô muốn dùng chuyện xem mặt để kích thích anh, đến khi sắp làm thật thì cô lại không có lòng tin, tuy dạo gần đây hai người ngày càng trở nên thân thiết, cũng bắt đầu nói chuyện với nhau về mọi thứ, nhưng dường như vẫn còn thiếu một chút gì đó mới bứt phá lên quan hệ nam nữ thực sự được.
Trước đây Bùi Lục khá nhạy cảm với chuyện cô đi xem mắt, cô cũng ít nhiều đoán được tâm tư của anh, song Bùi Lục không nói rõ ràng, cô không thể biết được rốt cuộc anh đã buông bỏ được cô gái trong lòng mình hay chưa? Lỡ như người ta thật sự chưa buông bỏ được, nói với cô một câu, được đấy, chúc cô xem mặt thành công thì cô phải làm sao đây? Liệu có mất mặt cô quá chăng?
Đương lúc Thang Đồ đang chần chừ, không ngờ Bùi Lục lại gọi điện đến, hỏi cô có bận hay không? Thang Đồ tưởng anh muốn đến câu lạc bộ nên nói mình đang ở nhà.
Được g5iới thiệu, Trương Tề nhớ ra Sầm Từ ngay, vội nói:
Hình như tôi từng thấy ảnh của cô ở trên mạng, hóa ra cô chính là bác sĩ Sâm tiếng tăm lừng lẫy à.
Internet đúng là không có biên giới, thông tin về Sầm Từ, về câu lạc bộ Môn từng một đạo tràn ngập trên khắp trên các trang mạng, có thể nói là vô cùng đa chiều và toàn diện, ảnh chụp trên sơ yếu lý lịch của Sầm Từ, và cả góc nghiêng của Tần Huân khi đưa đón cô cũng không thoát khỏi ống kính chụp lén.
Sầm Từ không cảm thấy việc bị lan truyền rần rần trên mạng là chuyện đáng để tự hào, thế nên trước những lời này của Trương Tề cô chỉ hờ hững đáp:
Đội trưởng Trương khách sáo rồi, tiếng tăm lừng lẫy thì không dám nhận, chẳng qua chỉ là không may bị người ta đưa lên mạng mà thôi.
Trương Tề xuất thân là cảnh sát hình sự, khả năng quan sát đương nhiên rất nhạy bén, nhìn ra được Sầm Từ không thích đề tài này bèn không nói nữa, thầm nghĩ, thảo nào chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể trêu đùa, hóa ra là người rất có bản lĩnh.
Lúc Tết đúng là mẹ Thang khá lo lắng về chuyện đi xem mắt của cô.
Thang Đồ vốn định giải quyết vấn đề xem mắt trong vòng nửa tiếng đồng hồ, sau đó về than khóc với mẹ rằng đàn ông thời nay không đáng trông cậy đến nhường nào, trông chờ vào đàn ông thì chi bằng tự lực cánh sinh còn hơn...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.