• 587

Chương 127: Cô đẹp quá


Những buổi tụ tập như vậy bạn bè chủ yếu là người địa phương, nên ăn uống vui chơi cũng đậm chất địa phương.

Trong8 bữa tiệc mọi người cười nói vui vẻ, bạn bè nhiều năm không gặp, nhưng khi gặp lại nhau cũng không hề có cảm giác xa cách3, không khí vô cùng sôi nổi, ồn ào.
Thang Đồ giật mình, tim suýt nữa vọt khỏi cổ họng.
Cô nghe kỹ lại thì nghe thấy anh đang nói, cô thơm quá...
Thang Đồ cạn lời, phản ứng này là theo bản năng ư? Nhà đàn ông độc thân đừng hy vọng gọn gàng, trước khi vào Thang Đồ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thầm nghĩ một người đàn ông xuề xòa, lại còn là cảnh sát, bình thường làm gì có thời gian mà dọn dẹp nhà cửa chứ.
Cô và bảo vệ cùng kéo Bùi Lục vào nhà, sau khi tiễn bảo vệ về, Thang Đồ mới có thời gian quan sát xung quanh căn nhà.
Thang Đồ tiến đến đỡ lấy anh, rồi dùng sức kéo Bùi Lục trở về thể.
Cô nghĩ tới nay đành phải để anh ngủ tạm ở đây, anh cao to như thế, dù cô có dùng hết sức mình cũng không thể khiêng anh về giường được.
Tính cách Bùi Lục thẳng thắn, bộc trực, cũng không thiếu lần đánh nhau đến mức sứt đầu chảy máu, tóm lại dùng một câu để hình dung thì chính là kiểu học sinh cá biệt học hành tốt, có vẻ ngoài điển trai.
Trong buổi họp lớp có bạn nữ nửa đùa nửa thật nói, Bùi Lục, hồi xưa tôi thích tính cách của cậu, còn viết thư tình cho cậu hơn nửa tháng, kết quả thì sao, cậu chẳng thèm bóc một lá thư nào cả.
câu lạc bộ Môn kiêm bác sĩ tâm lý thì vô cùng tò mò, có người còn nói với Bùi Lục:
Chẳng trách lại thành một đôi, một người có áp lực công việc lớn, một người có thể giải tỏa được áp lực, đúng là cặp đôi hoàn hảo.
Một bạn học khác thì hỏi:
Cảnh sát Bùi à, cậu tìm một cô bạn gái xinh đẹp như thế, lại còn tâm lý, liệu còn tâm trí phá án nữa không?
Chủ đề của buổi tụ tập lại xoay quanh phương diện tâm lý học.
Cuối cùng Bùi Lục phát huy tinh thần
bao che cho người nhà
nói:
Biến đi, nếu muốn tư vấn tâm lý thì móc tiền ra cho tôi, tưởng người ta tốt bụng đi làm từ thiện hả?

Bùi Lục uống nhiều, khuôn mặt hơi ửng đỏ, anh phá lên cười thoải mái, rồi rót rượu cho bạn nữ đó nói:
Đáng bồi tội, xin lượng thứ, xin lượng thứ.
Cuộc sống cấp ba đơn giản, cho dù là chuyện cô gái này thầm thương trộm nhớ anh, nhưng sau bao năm gặp lại, họ vẫn thản nhiên nói cười, không hề cười cợt hay hận thù gì nhau, có lẽ chỉ có sự thấu hiểu của người trưởng thành qua sự mài giũa của thời gian mới khiến họ hành xử như vậy được.
Có bạn nam khác thì bông đùa:
Sau này, chúng tôi đều nhất trí cho rằng cậu bạn này không có hứng thú với phụ nữ, nhưng bây giờ phải nhìn cậu ta bằng ánh mắt khác rồi, cô gái cậu ấy dẫn đến chẳng phải xinh đẹp lắm sao? Nên rõ ràng không phải cậu ta trơ như gỗ đá, mà là chưa gặp được người khiến cậu ta rung động.
Thang Đồ nghe thấy vậy, trong lòng vui như mở cờ.
Bùi Lục trịnh trọng giới thiệu cô cho mọi người với nét mặt đầy kiêu ngạo.
Đối với người sống ở thành phố Nam, không ai là không biết đến câu lạc bộ Môn, huống chi mấy hôm trước còn có tin tức động trời như thế, nên khi mọi người nghe nói Thang Đồ là một trong những người thành lập
Buổi tụ tập diễn ra vui vẻ, gần mười hai giờ đêm, mọi người mới rời khỏi nhà hàng lẩu.
Bùi Lục uống say đến mức không phân biệt nổi đông - tây - nam - bắc, gương mặt anh đỏ phừng phừng, bước đi loạng choạng.
Thang Đồ căng thẳng nuốt nước miếng, vào lúc này, tuy mọi thứ xung quanh là một mớ lộn xộn, nhưng cũng làm con người phải ý loạn tình mê.
Anh nhìn cô chằm chằm, rất lâu sau, anh mơ màng nói:
Cô đẹp quá.
Cả người Thang Đồ như có dòng điện chạy qua.
Nhưng quả thực nhà của Bùi Lục đúng là một căn hộ tốt, ở tầng cao, ban công lộ thiên rộng rãi, có thể nhìn thấy hầu hết cảnh đêm của thành phố Nam qua cửa sổ, có điều nếu đổi lại là nhà của cô, cô nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ bóng loáng, gọn gàng, ngăn nắp.
Lúc tìm chắn cho Bùi Lục, Thang Đồ giẫm lên một chiếc chai nhựa, bị trượt chân về phía trước, sau đó đá phải một chiếc gạt tàn.
Gương mặt cô lại lập tức đỏ bừng.
Bùi Lục ngẩng đầu, mơ màng nhìn cô.
Thang Đồ định làm trà giải rượu, nhưng tìm hồi lâu không thấy gì, trong tủ lạnh chỉ có lẻ loi vài quả táo mốc xanh mốc đỏ, bình lọc nước đã hết nước từ lâu, bên cạnh gần đó có bảy, tám chai nước khoáng nằm ngổn ngang, có chai trống rỗng, có chai chưa mở, có chai mới uống được một nửa.
Bùi Lục trở người, suýt nữa lăn xuống sofa.
Bùi Lục cũng đã lường được chuyện này, nên trước khi vào phòng VIP, anh nói với Thang Đồ, nếu tôi uống say, nhất định phải bí mật đưa tôi về nhà, người chứng kiến càng ít càng tốt, nếu tôi bị khiếu nại vi phạm kỷ luật thì rắc rối lắm.
Ngoài ra cô cầm hộ tôi điện thoại, một khi trong Sở có chuyện, cô phải thông báo cho tôi biết ngay lập tức.
Cô cầm gối kê xuống đầu anh, vừa ngồi xuống sofa, cô liền cảm thấy như đang ngồi trên thứ gì đó, bèn tiện tay kéo nó ra, sau đó khuôn mặt đỏ bừng.
Là quần lót của nam, mà còn là quần kiểu chữ T nữa...Cô quay đầu lại nhìn thì thấy không chỉ có một cái, có lẽ sau khi giặt xong phơi khô, anh tiện tay vứt lên sofa.
Không ít bạn bè bông đùa rằng Bùi Lục hồi còn đi học vừa n5gầu vừa tài giỏi, là hot boy trong trường, không thiếu con gái theo đuổi, nhưng chưa từng thấy anh gần gũi với cô gái nào.
Anh chơi bóng rổ rất giỏi, là kiểu học sinh chỉ học để đối phó, bình thường anh sẽ chẳng bao giờ học hành chăm chỉ, nhưng thành tích thi cử thì luôn nằm trong top đầu.
Trước khi lái xe Thang Đồ hỏi Bùi Lục về nhà anh hay về nhà bố mẹ anh.
Hỏi mấy lần mới nghe thấy anh lúng túng nói địa chỉ căn hộ ở khu đô thị mới.
Có không ít các cặp đôi đền, có đôi đã kết hôn từ lâu, có đôi đang yêu nhau, 9có cả những người ghét phiền phức nên theo chủ nghĩa độc thân.
Bùi Lục là người được chú ý nhất, một phần vì anh 6đưa bạn gái đến, phần còn lại vì người đó là Thang Đồ.
Sau đó cô thấy anh tiến đến sát mình, khuôn mặt tuấn tú ấy ngày một gần cô hơn...
Thang Đồ căng thẳng siết chặt nắm tay.
Thang Đồ nói với anh, nếu anh uống say, thông báo cho anh cũng vô dụng.
Bùi Lục vô cùng tự tin: Một khi có án, dù tôi uống say cỡ nào cũng sẽ tỉnh táo ngay tức thì, đây gọi là bản năng.
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà Bùi Lục.
Sau đó cảm giác là...
dùng từ
lộn xộn
để hình dung căn nhà của anh còn nhẹ lời chán.
Ban đầu cô chỉ nghĩ là nó hơi bừa bộn một chút, nhưng không ngờ lại bừa bộn đến mức này! Đây có phải nơi cho người ở không vậy? Sắp biến thành chuồng heo rồi.
Trước khi cùng anh đến buổi họp lớp, Thang Đồ đã nghĩ sẽ cố gắng không uống rượu, cũng không tìm lái xe thuê, đích thân đưa anh về nhà là tốt nhất.
Dù gì anh cũng là cảnh sát, uống say thế này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến hình tượng của bản thân.
Được rồi, bản năng.
Thang Đồ lái xe, nhìn Bùi Lục say mèm qua kính chiếu hậu, tự nhủ trong bụng, tình trạng này của anh có thể tỉnh theo bản năng không? Nơi Bùi Lục ở nằm trong khu đô thị mới, cách nơi làm việc khá gần, bởi vậy câu lạc bộ Môn cũng thuộc phạm vi quản lý của anh, còn bố mẹ Bùi Lục thì sống ở khu đô thị cũ, Thang Đồ biết khu nhà ấy rất thuận tiện, có siêu thị lớn, thích hợp cho người già sinh sống, trước đây Bùi Lục nói đó là nơi anh từng sống sau khi chuyển nhà, anh ở đó đến khi tốt nghiệp cấp ba, sau khi vào đại học thì ở trong trường, tốt nghiệp xong thì vào Sở cảnh sát, rồi để tiện cho công việc anh mua một căn hộ nhỏ ở khu đô thị mới, sống một mình ở đó.
Nhưng Bùi Lục lại hơi ngượng ngùng, anh nâng ly rượu lên, hô hào:
Uống đi, uống đi, mẹ kiếp, ai nói nhiều thì bị phạt rượu.

Yes sir!

Có rất nhiều phụ nữ vây xung quanh Bùi Lục, anh vốn là người thu hút sự quan tâm của người khác, tuy nhiên chưa nói đến tính cách, với nghề nghiệp cảnh sát, anh rất khó tìm được cô gái nào ở bên mình, vậy nên cô gái Thang Đồ này là ai trở thành chủ đề làm mọi người tò mò.
Ôi trời ạ!
Thang Đồ vừa gấp quần lại cho anh xong thì Bùi Lục lảo đảo ngồi dậy, Thang Đồ thầm nghĩ, anh muốn làm gì vậy? Biết anh muốn uống nước, cô lại vội vàng đi lấy nước cho anh, Bùi Lục uống xong thì đưa tay ra kéo vạt áo cô, cúi đầu xuống ngực cô, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.