• 635

Chương 128: Cô bé


Tối qua Tần Huân đưa cô về phòng, lúc sắp đóng cửa anh đưa tay lên xoa đầu cô rồi nói:
Tiểu Từ, cảm ơn em.
Cảm ơn về chuyện gì, cô hỏi.8

Tần Huân nhìn cô chăm chú:
Cảm ơn vì trong lòng em có chỗ cho anh.


Sầm Từ chưa bao giờ phủ nhận việc cô luôn nghĩ tới3 Tần Huân, từ rất lâu, trong cô đã có chỗ cho anh rồi.
Rõ ràng xúc động là ma quỷ, nó có thể nuốt chửng lý trí của người bình thường.
Có điều sau khi tỉnh táo lại, lý trí của Sầm Từ cũng quay trở về, trong lòng Tần Huân có cô, vậy Văn An Thời chiếm bao nhiêu phần trong lòng anh?
Đây là một chuyện vừa đáng sợ vừa giày vò.
Biết rõ là đang mơ, nhưng cô trong giấc mơ lúc này lại có thể trả lời chắc nịch với cô bé rằng: Em là Vãn An Thời.
Cô bé mỉm cười, vẫy tay với cô.
Rõ ràng chỉ là một gương mặt trẻ con, nhưng Sầm Từ luôn cảm thấy ánh mắt cô bé này đang che giấu điều gì đó, ngay cả nụ cười cũng thiếu đi nét hồn nhiên mà một đứa trẻ cần có.
Sầm Từ chợt nghĩ tới Vãn An Thời.
Cô nhớ lại buổi tối Tần Huân nhìn cô, rồi gọi tên Vãn n Thời.
Giây phút đó cô thực sự nhìn thấy rõ, trong ánh mắt Tần Huân chất chứa một loại tình cảm, mang tên đắm say.
Sau lưng cô bé là biển cả tăm tối, và một vầng trăng khuyết treo cao trên mặt biển.
Cô bé không ngừng vẫy tay với cô, ra hiệu bảo cô tiến lên.
Hai chân Sầm Từ như mất kiểm soát, rõ ràng cô không muốn tiến lên, nhưng chân lại bước lên từng bước.
trời, ẩn mình bên dưới trời đêm, tối tăm tới nỗi khiến người ta không thể nào thở nổi, cũng yên tĩnh tới nỗi khiến lòng người bất an.
Cô bé chạy tới bờ biển thì dừng lại, rồi cứ đứng trên bãi cát, sóng biển xô vào tật lên mắt cá chân cô bé, cho tới khi nước rút, đôi vớ trắng của cô bé đã dính một mảnh vỏ sò đầy màu sắc nhỏ li ti.
Sầm Từ hỏi, em là ai? Cô bé đặt ngón trỏ lên môi, sau đó nói bằng khẩu hình: Chị đoán xem.
Đằng xa mây đen xám xịt ùn ùn kéo đến.
U ám tới mức làm người ta nghẹt thở.
Không khí mang theo mùi tanh của gió biển, cô bé chạy tới bờ biển, biển ở đó mênh mông không thấy đường chân
Văn An Thời không ở đây, nhưng Sầm Từ cảm thấy cô ấy có mặt ở khắp mọi nơi.
Văn An Thời giống như cái bóng lẩn trốn trong bóng tối, không thể nhìn thấy được, song lại luôn ngăn cách giữa Sầm Từ và Tần Huân, khiến cô cảm nhận được, dường như cô ấy lúc nào cũng đang quan sát cô, quấy rối cô, làm phiền cô.
Thậm chí còn lẻn vào giấc mơ của cô, tác động đến cảm xúc của cô nữa.
Có vẻ chừng khoảng năm, sáu tuổi, tóc tai bù xù, gầy gò yếu đuối.
Cô bé đang bỏ chạy, còn Sầm Từ thì cứ đuổi theo phía sau, cô không biết cô bé muốn chạy đi đâu, cứ vậy mà đuổi theo cô bé.
Sắc trời vô cùng u ám.
Không phải một đêm yên giấc.
Ngược lại, cơn ác mộng kéo dài suốt cả giấc ngủ, khiến Sầm Từ cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Cô mơ thấy một cô bé.
Sầm Từ bật dậy rời khỏi giường, đi vào phòng tắm.
Cô mở vòi sen, xung quanh bắt đầu dần mịt mù hơi nước.
Sầm Từ đứng dưới vòi hoa sen mà không hề nhúc nhích, dòng nước nhanh chóng thấm ướt mái tóc dài của cô, khiến nó dính sát vào tấm lưng mềm mại, làm tôn lên làn da trắng trẻo của Sầm Từ.
Anh tinh tế, dịu dàng, ban đầu anh chỉ như dòng suối nhỏ từ từ len lỏi và9o kẽ hở trái tim cô, rồi không biết từ bao giờ tình cảm đó trở nên dạt dào như biển cả.
Có lẽ, đây mới chính là mối quan hệ tự n6hiên nhất giữa nam và nữ.
Sầm Từ mất đi cảm giác an toàn trong chuyện tình cảm là từ khi nào nhỉ? Cô cũng không rõ, chỉ biết rằn5g trước đây trái tim cô tựa như bị người ta khoét mất một khoảng mà không thể lấp đầy, thế nên cô cho rằng, Tần Huân sẽ là người làm được điều đó giúp cô.
Khi Sầm Từ đến gần, cô bé đó mỉm cười rồi kéo tay cô.

Trong phút chốc, Sầm Từ cảm thấy lạnh người.

Bàn tay cô bé ấy không có một chút hơi ẩm nào.

Cô bé chỉ tay về phía bờ biển.

Ánh trăng thê lương hắt lên ngón tay mảnh mai của cô bé, phản chiếu một màu xanh trắng, Sầm Từ bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ: Tay người chết.

Sầm Từ nhìn theo hướng cô bé chỉ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.