• 586

Chương 130: Tác phong của đàn ông chuẩn “men”


Tần Huân nhìn cô đầy thích thú.

Ăn xong bánh bao, cô chậm rãi uống một ngụm cà phê:
Em từng tiếp xúc với một bệnh nhân ở viện tâm thần,8 ngày nào người đó cũng nói chuyện với không khí vào một khung giờ cố định, ngoài lúc ấy ra thì bệnh nhân đó không khác gì người bình thường. <3br>
Em hỏi ông ta tại sao vào bệnh viện điều trị, ông ta trả lời, bởi chỉ có ở nơi này mới không thu hút sự chú ý của người khác khi ông ta 9giao tiếp với thế giới bên kia.

Mỗi khi Sầm Từ nhìn về phía anh, anh chỉ có thể giơ ngón cái với cô qua tấm cửa kính, tỏ ý đẹp lắm.
Mấy cô nhân viên thỉnh thoảng lại liếc sang Tần Huân, nhưng lại nói với Sầm Từ: Anh nhà cô bận rộn quá.
Sầm Từ đã từng nghĩ tới khung cảnh này.
Một ngày nào đó, cô sẽ yêu một người đàn ông, rồi cùng anh đi tới trung tâm thương mại, cô thử quần áo, anh thì kiên nhẫn chờ đợi, hoặc cô sẽ kéo anh tới cửa hàng quần áo nam, tự tay lựa chọn cho anh bộ đồ mà cô thích...
Điện thoại của Tần Huân đổ chuông liên tục.
Tuy anh không ở công ty, nhưng vẫn phải giải quyết công việc qua điện thoại, mỗi lần cô ra khỏi phòng thay đồ đều thấy anh đang nghe điện thoại.
Sầm Từ đã tưởng tượng hình ảnh: Anh ngồi trên sofa trong cửa hàng, lật tạp chí xem, yên lặng trầm tĩnh, mấy cô nhân viên đứng xung quanh thỉnh thoảng nhìn anh đầy ái mộ, còn anh thì đợi cô đi ra, trong mắt anh chỉ có một mình cô, thấy cô, anh bước lên trước, nhẹ nhàng ôm cô và nói: Đẹp lắm.
Khung cảnh đẹp đẽ này thường xuất hiện trong các bộ phim truyền hình.
Sầm Từ đứng dậy đi tới quầy bar, không bao lâu sau đã trở lại, trên tay cầm thêm một phần bánh mì kẹp thịt bò nướng, cô ngồi xuống, đẩy cái đĩa tới trước mặt anh.

Anh bổ sung thể lực đi.

Trả ơn anh à?
Sầm Từ mím môi nói:
Là quan tâm.
Tần Huân nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
Sầm Từ thầm nghĩ: Lắm chuyện.
Cô thay lại bộ quần áo của mình rồi đi ra, trên tay cầm chiếc áo khoác vừa nãy mặc thử, cô nhân viên thấy thế liền cười đon đả.

Vậy thì...

Lấy hết mấy bộ này đi.
Tần Huân nhẹ nhàng ngắt lời Sầm Từ.
Sầm Từ ngẩn người, quay đầu nhìn Tần Huân nói:
Em đâu phải đi trình diễn thời trang, chỉ để mặc ở đây thôi, lúc về thì thời tiết đã ấm lên rồi.

Để năm sau mặc.
Tần Huân nói xong liền đi tính tiền.
Sầm Từ: ...
Lúc đi thay đồ lần nữa, Sầm Từ nghe thấy tiếng thì thầm của mấy cô nhân viên qua khe cửa nói:
Nếu bạn trai hay chồng quá đẹp trai thì cũng áp lực lắm, giả sử nếu anh ấy có thêm sự nghiệp thành công nữa, chắc hẳn hai người còn chẳng có thời gian nhìn mặt nhau.

Sầm Từ đang uống cà phê chợt khựng lại, giây lát sau, cô cười nhạt:
Em quên rồi.

Sầm Từ vội vàng đến đây nên không mang theo gì, nên ít nhất cô cũng phải đi mua vài bộ quần áo để thay giặt và một số đồ mỹ phẩm dưỡng da.
Nói tới đây, Sầm Từ ngước mắt nhìn Tần Huân:
Vậy anh nói thử xem ông ta rốt cuộc bình thường hay bị b6ệnh?
Tần Huân ngẫm nghĩ:
Anh cho rằng, ở một nơi như thế muốn đánh giá một người có bình thường hay không là chuyện khá dễ dàng.

Đúng vậy, 5bệnh viện tâm thần chứ đâu phải là viện dưỡng lão, người bình thường sẽ không tới đó.
Sầm Từ nói:
Nhưng ông ta quả thực không bị bệnh, mọi đánh giá lúc ông ta bình thường giống y như người bình thường khác, chỉ trừ chuyện đêm nào cũng chạy tới gốc cây cổ thụ trong bệnh viện tâm thần lầm bầm một mình, đôi khi phá lên cười ha ha, y như đang gặp mặt trò chuyện với bạn cũ.
Cuối cùng ngay cả bác sĩ tâm lý cũng bó tay chịu thua trước tình trạng của ông ta.

Tần Huân hiểu ra, cười khẽ:
Nặng tay với bản thân mình quá.
.

Trong mơ thật giả không rõ, sinh lý của con người sẽ khởi động cơ chế tự bảo vệ mình, hành động của em có thể được coi là biện pháp giải tỏa áp lực của giấc mơ trong vô thức.

Em mơ thấy gì vậy?


Cuối cùng thì sao?

Kệ thôi.
Sầm Từ nhún vai:
Không thể giải thích nổi.

Nói tới đây, cô bổ sung thêm một câu:
Cùng một lý thuyết, nhưng vấn đề khác nhau sẽ có cách giải thích khác nhau.
Tần Huân đưa mắt nhìn cánh tay cô:
Cho nên, những vấn đề không thể giải thích được cuối cùng đều quy hết về thần học hay sao?

Trong mơ em thấy một người cứ bấu chặt em không buông, em có thể tưởng tượng cảnh người đó chạy khỏi giấc mơ, ra ngoài hiện thực bám vào người em, đương nhiên, còn có một cách giải thích khác...
Sầm Từ đặt đũa xuống, khoanh hai tay lại, đặt bàn tay lên bả vai, vị trí đúng ngay chỗ vết bầm.
Vừa quẹt thẻ một cái, Sầm Từ nhìn rõ mồn một mấy số không ào ào bay đi, cô cảm thấy...
chuyến đi này của mình cũng thật đáng giá.

Cả em cũng không có cách sao?
Sầm Từ lắc đầu:
Em có đi gặp ông ta rồi, ông ta không bị bệnh.
Tần Huân nhướng mày.

Cách giải thích rất đơn giản, hoặc là ông ta giả thần giả quỷ, hoặc là ông ta có thể nhìn thấy ma thật.

Tần Huân suy nghĩ chu toàn, thản nhiên vừa dắt tay cô vừa nói:
Trừ quần áo để thay, ít nhất em phải mua thêm áo khoác, anh không ngại để em mặc áo của anh, có điều...

Có điều sao?

Có điều với chiều cao này của em, cứ mặc áo của anh suốt e rằng em sẽ cảm thấy nặng người.
Tần Huân giơ tay áng chừng chiều cao giữa hai người.
Sầm Từ đảm nhẹ lên cánh tay anh.
Cảnh vừa rồi rất giống tình tiết ở trong phim, nhưng sao Sầm Từ có thể ngồi không hưởng lộc được? Cô vội vã đuổi theo anh ngăn cản, Tần Huân khẽ cất lời:
Tiểu Từ, anh mua cho em vài bộ đồ có đáng là bao.

Đâu phải em không có tiền.

Anh biết em có tiền, nhưng anh là bạn trai em, làm gì có chuyện anh để em trả tiền chứ.

Nhưng anh mà trả tiền cho em thì không danh chính ngôn thuận lắm.
Tần Huân liền thuận thể đáp lại:
Vậy em làm cho anh danh chính ngôn thuận đi.
Sầm Từ cứng họng.
Nghĩ một hồi, cô lại kiếm một lý do khác:
Nhiều quần áo thể này em xách không xuể.

Em chọn trước một cái áo khoác để mặc, còn những món còn lại thì để cửa hàng gửi đến tận nhà.
Tần Huân đưa tay lên xoa đầu cô:
Việc này có gì khó đâu chứ.
Đúng vậy, chuyện đơn giản thế này quả là phù hợp với tính cách của đàn ông chuẩn
men
.
Sầm Từ không giấu giếm:
Họ tưởng anh là chồng em, nhưng lúc thanh toán em tỏ ra khách sáo như thế, có lẽ họ cho rằng em là vợ bé của anh.
Tần Huân bất giác cong môi lên nói:
Mối quan hệ này được đấy, anh thích.

Chồng hay là vợ bé?

Thích hết.
Tần Huân đáp:
Còn về 'sugar daddy em gọi anh là bố, còn xưng hô ông nữa chứ, làm anh không tiện có ý đồ xấu với em, em đổi cách gọi khác đi, bạn trai bao nuôi nghe hay hơn đấy.
Sầm Từ cũng thoải mái đáp trả:
Nếu anh nói thế, vậy em có cần phải dè dặt một chút để giống như tình tiết trong phim không?

Dựa theo hướng phát triển trong phim, em nên lấy thân báo đáp anh mới đúng.
Tần Huân nói như đang đùa:
Kịch bản mà anh thường thấy là, có hai người trưởng thành, một trong hai người đó bất chấp nghìn dặm xa xôi để tới chỗ người còn lại, như thể chắc chắn giữa họ sẽ phát sinh quan hệ.

Sầm Từ phì cười:
Ý đồ của anh lộ rõ mồn một rồi kìa.

Anh nói sai sao? Ít nhất thì cô bạn của em sẽ không cho rằng cả hai chúng ta vẫn còn ngượng ngùng với nhau.
Sầm Từ giả bộ trầm tư:
Cũng đúng, những tình huống kiểu này quả thật khiến người khác hiểu lầm, đặc biệt là...
Cô ám chỉ chiếc áo khoác mới mua:
Cái này.
Tần Huân bật cười, gương mặt tái nhợt nhờ vậy mà đã có sức sống hơn nhiều.
Sau đó Sầm Từ lấy lại tỉnh táo, thầm nghĩ hóa ra phim ảnh cũng chỉ là lừa dối.
Tần Huân không có thời gian để nhận xét từng bộ đồ cô mặc thử, thậm chí ngay cả thời gian ngồi xem tạp chí cũng không có, trùng hợp là mỗi khi Sầm Từ thay đồ xong bước ra thì Tần Huân đều bận nghe điện thoại ở bên ngoài cửa hàng.
Tần Huân nghĩ thầm, ăn sáng xong nếu cô chưa nhắc đến chuyện này, thì anh sẽ chủ động làm tài xế kiêm hướng dẫn viên mua sắm, đưa cô thẳng tới trung tâm thương mại.
Sầm Từ cảm thấy anh làm hơi quá.
Bố Tần, hôm nay ông tổn cả đống tiền, tâm trạng có bình tĩnh được không đấy?


Họ đoán hai chúng ta có mối quan hệ gì?
Tần Huân tò mò hỏi.
Song dù thế nào, Sầm Từ vẫn cảm thấy áy náy, phải nghĩ cách để trả lại cho anh mới được.
Lúc ngồi nghỉ trong quán cà phê, Sầm Từ vỗ mấy cái lên chiếc áo khoác mới tinh vắt sau lưng ghế nói:
Mấy cô nhân viên trong cửa hàng đó dò đoán mối quan hệ giữa hai chúng ta, em nên nói rõ với họ, anh là sugar daddy đang bao nuôi em mới phải.
Sau đó trong lúc nghỉ chân ở trung tâm thương mại, Tần Huân nói với cô:
Bây giờ anh không có tâm trạng làm việc, đi mua sắm với em ít nhất có thể làm anh phân tán sự chú ý.
Sầm Từ biết trong lòng Tần Huân đang có tảng đá đè nặng, chắc chắn đêm qua anh cũng không ngủ ngon giấc, sắc mặt anh lúc này đã tái nhợt không còn một giọt máu, bữa sáng anh cũng không ăn được bao nhiêu, chỉ mới mấy ngày mà Tần Huân đã gầy đi hẳn.
Cô muốn mua nhanh nhanh chóng chóng, nhưng Tần Huân lại rất kiên nhẫn:
Anh hiếm lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, em đừng vội, cứ từ từ thử.

Đúng lúc này Tần Huân cũng nói chuyện điện thoại xong, anh quay về cửa hàng, Sầm Từ quan sát sắc mặt anh, vẫn bình thường không có gì khác lạ, xem ra từ nãy giờ Sở cảnh sát không hề gọi điện tới.
Tần Huân đề nghị cô thử thêm đồ, cô lắc đầu:
Đây là lần em đi mua sắm lâu nhất trong suốt mấy năm qua, mệt quá đi mất, em chọn đại một cái thôi, dù sao em mặc gì cũng đẹp.
Cô nhân viên đáng kể bên thấy thế liền nói:
Đúng vậy, cô vừa có dáng chuẩn lại rất xinh đẹp, đặc biệt là nước da trắng, mấy bộ này cô mặc đều đẹp cả, càng tôn lên làn da trắng trẻo của cô hơn.
Sầm Từ mỉm cười, đúng là khéo nịnh khách hàng.
Anh cảm thấy mọi thứ ở Sầm Từ đều tuyệt vời, con người cô tốt, giọng nói cũng dễ chịu, tính tình lại còn tuyệt vời hơn nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.