• 586

Chương 131: Sự nhẹ nhõm hay là cơn ác mộng


Bầu không khí yên lặng bao trùm phòng giám định.

Lúc chưa có kết quả, Tần Huân và Sầm Từ ngồi đợi ngoài hành lang, ở chỗ rẽ có một cửa sổ sá8t đất rất cao, ánh chiều tà phía chân trời hắt vào đây tạo thành những vệt sáng gãy khúc trên mặt đất, kéo dài đến chỗ rẽ, vạch ra một đường ranh g3iới chia cắt.
Thang Đồ có thể hiểu, dù gì cảnh sát cũng không thể làm chuyện phí công vô ích được, vậy không phải đang lãng phí tiền thuế của người dân sao.
Cuối cùng, Bùi Lục nhắc nhở Thang Đồ:
Tóm lại, Dương Tiểu Đào đi ra ngoài phải chú ý một chút.
Ăn xong Bùi Lục vẫn chưa có ý định rời đi.
Sầm Từ quay đầu nhìn ra chỗ rẽ phía xa xa, hành lang dài tới nỗi khiến người ta nghẹt thở, bởi không có cửa sổ, nên toàn bộ đèn trên trần nhà đều được bật, ánh đèn phản chiếu ánh sáng chói mắt lên sàn nhà cẩm thạch lạnh lẽo.
Sầm Từ nghĩ, lắp đèn vàng tốt hơn, như vậy oan hồn của người chết sẽ không cảm thấy cô quạnh.
Họ mặc áo blouse trắng, bước chân vội vã.
Là những người có thể nói thay lời người chết.
Trương Tề vỗ vai Tần Huân nói:
Lần này có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, tuy vẫn chưa có tin tức gì, nhưng ít nhất chưa phải nghe thấy tin xấu.
Có lẽ trong lòng Tần Huân luôn đè nén một gánh nặng, đến cuối cùng gánh nặng này cũng được trút bỏ như lời Trương Tể nói, thế nên cả người Tần Huân lúc này bỗng như bị rút hết xương sống, chẳng còn chút sức lực nào.
Anh gật đầu, chống một tay lên tường.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trong đó hiện rõ hình bóng cô và cả tâm trạng anh nữa, tựa như lo lắng, lại tựa như đang tìm kiếm sự an
ui.
Anh hiểu ý của Sầm Từ khi hỏi vậy, trước khi mất tích, hai chân của Thẩm Tự đều bình thường, nhưng cũng có khả năng trong thời gian mất tích, chân của Thẩm Tự bị thương và phải làm phẫu thuật.
Cho nên nếu không thể chứng minh thời gian phẫu thuật ở chân, vậy thì việc giám định thân phận của Thẩm Tự chẳng có nghĩa lý gì cả.
Thẩm Tự trước giờ chưa từng làm phẫu thuật ở chân, nếu thi thể nằm trong đó đúng là Thẩm Tự, vậy anh chắc chắn phải biết về cuộc phẫu thuật đó.
Thực tế Thẩm Tự có sức khỏe rất tốt, hằng năm kiểm tra sức khỏe cậu ấy đều đạt chuẩn, không những thế, cậu ấy còn rất coi trọng sức khỏe của bản thân, vì cậu ấy muốn sống lâu để có nhiều thời gian thực hiện các đề tài nghiên cứu tâm lý.
Cuối hành lang chính là căn phòng giám định.
Nếu có một ngày cô nằm trong đó thì sẽ thế nào? Cô thực sự sẽ chết đúng nghĩa, hay ý thức của cô sẽ trôi dạt, sau đó bắt đầu sống một cuộc đời khác? Vậy tới lúc đó liệu cô có còn nhớ Tần Huân chứ? Hay đường xuống
Tuy cô không bài xích nơi này, song từ khi bước chân vào đây, nói cô không phải kìm nén cảm xúc bản thân chính là giả6 dối.
Con người sống một đời, cuối cùng vẫn có hàng trăm, hàng ngàn cách chết khác nhau.
Trương Tề quay sang nói với pháp y:
Chúng ta phải nhanh chóng xác nhận thân phận của người chết mới được.
Sầm Từ đưa tay qua đỡ Tần Huân.
Những gì Trương Tề nói ban nãy vừa đúng vừa không đúng, tuy có thể khẳng định người nằm bên trong không phải Thẩm Tự, nhưng Thẩm Tự rốt cuộc còn sống hay đã chết, chung quy vẫn đều là cơn ác mộng ám ảnh Tần Huân mãi không thôi.
Buổi trưa, Bùi Lục đến phòng khám.
Thang Đồ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi:
Không phải đã đổi ngày hẹn sao?

Sợ cô đói bụng.
Bùi Lục huơ huơ hộp đồ ăn trong tay rồi nói:
Với lại, tôi muốn tìm một nơi yên tĩnh để ăn cơm.
Thang Đồ nhanh chóng mời anh vào.
Sầm Từ mỉm cười với anh.
Tần Huân cũng cười đáp lại, khóe môi tạo thành một đường vòng cung nhỏ, ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn.
Lúc anh tỉnh dậy, cô cũng đã làm xong việc.
Bùi Lục đứng dậy vươn vai, nói giọng đầy thỏa mãn:
Nhờ cô ở đây, tôi mới có thể ngủ một giấc mà không mộng mị gì cả.
Thang Đổ mím môi cười tủm tỉm, cô cất tài liệu vào trong tệp, rồi hỏi thằng anh:
Nói đi, anh đến tìm tôi rốt cuộc là vì chuyện gì? Hay anh có gì muốn nói với tôi?

Trong suốt bữa trưa, hai người trò chuyện khá nhiều, nhưng không hề bàn đến công việc, duy chỉ có hai câu nhắc tới Sầm Từ.
Bùi Lục cũng thuận miệng hỏi Thang Đồ rằng Sầm Từ đi đâu, Thang Đô bèn thuật lại đơn giản chuyện Sầm Từ dũng cảm một mình đến nơi xa.
Sống được tới hết đời đương nhiên là chuyệ5n tốt, còn điều đáng sợ nhất chính là rơi vào cảnh ngộ chết không toàn thây như thế này.
Trước khi chết họ đã nghĩ gì? Sau khi chết, liệu họ còn có thể thấy dáng vẻ của mình không? Nếu như cô...
Bùi Lục nghe xong, anh suy nghĩ trong giây lát rồi nói:
Tôi luôn cảm thấy Tần Huân anh ta...
.
Bùi Lục ngập ngừng, cuối cùng lại thôi:
Bỏ đi, suy cho cùng thì tôi cũng không hiểu rõ con người của Tần Huân.
Thang Đồ không gặng hỏi đến cùng, cô là người thông minh, Bùi Lục dừng lại giữa chừng như thế, chứng tỏ những gì anh muốn nói hẳn không dễ nghe gì.
Tuy bây giờ Sầm Từ chưa xác nhận quan hệ với Tần Huân, nhưng hai người đều đã có tình ý với nhau, lỡ Bùi Lục nói xấu Tần Huân, vậy cô có nên kể lại với Sầm Từ không? Vì vậy, về Sầm Từ, họ chỉ nhắc đến hai câu thế thôi.
Khi Thang Đồ hỏi về chuyện của Đoàn Ý, Bùi Lục chỉ đáp ngắn gọn rằng trước mắt bên phía cảnh sát đang bí mật quan sát, nhưng nếu vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường thì buộc phải rút cảnh sát về.
Người giám định là một pháp y lớn tuổi có kinh nghiệm dày dặn trong nghề, ông ấy hỏi Tần Huân:
Người bạn của cậu trước đây có từng làm phẫu thuật ở chân và cố định xương bằng chỉ thép y tế không? À, vị trí đó nằm ở cẳng chân bên phải.
Tần Huân chơi chau mày nói:
Chưa từng.

Ở thi thể hôm nay được đưa đến, sau khi tiến hành tái tạo lại khung xương, chúng tôi phát hiện cẳng chân bên phải người chết có lẽ đã từng phẫu thuật, tuy không thấy chỉ thép y tế, nhưng quan sát mép xương thì đúng là có dấu vết do chỉ thép y tế để lại.
Tần Huân lắp bắp:
Chân...
chân của bạn tôi không sao cả.
Sầm Từ là người đứng ngoài quan sát nên suy nghĩ vấn đề thông suốt hơn, cô hỏi pháp y:
Có thể phán đoán thời gian bị thương là khi nào không ạ?
Cơ thể Tần Huân khẽ run.
Cứ thế, Bùi Lục đợi cô tới tận lúc chiều buông, trong khoảng thời gian đó anh đọc xong một cuốn tạp chí và một quyển sách, rồi còn tranh thủ chợp mắt một lúc.
Thang Đồ ngắm góc mặt của anh khi ngủ rất lâu, cảm thấy dáng ngủ này giống như một đứa trẻ vậy, rất đáng yêu.
Tuy cô bận rộn, song vẫn luôn để ý tới động tĩnh trên ghế xếp, lúc ăn trưa Bùi Lục huyên thuyên khá nhiều chuyện, lúc nằm trên ghế cũng không mấy yên ổn, vừa nhìn là biết có tâm sự, nhưng có lẽ không liên quan tới công việc.
Thỉnh thoảng cô còn cảm nhận được ánh mắt anh liếc sang cô.
Sau khi dọn dẹp xong bàn ăn, Bùi Lục tự tay pha hai tách cà phê, anh đưa một tách cho Thang Đồ, tách còn lại thì để lên bàn trà bên cạnh chỗ ghế xếp, rồi nói với Thang Đồ:
Cô không cần để ý tới tôi đâu, cô cứ làm việc của mình đi.

Thang Đồ tò mò:
Anh không cần quay lại Sở cảnh sát sao?
Bùi Lục ngồi lên ghế xếp, tiện tay lấy một quyển sách ra nói:
Tôi muốn yên tĩnh một lát.
Được thôi, Thang Đồ cũng không ý kiến gì thêm.
Từ nãy đến giờ cấp dưới của Trương Tề có đi vào mấy lần, sau đó bầu không khí lại hoàn toàn yên tĩnh.
Trương Tề và Tần Huân dựa người vào tường, mắt không hề rời khỏi phòng giám định, qua khung cửa sổ bằng kính không lớn, có thể thấy bóng người thỉnh thoảng đi qua, đi lại.
Pháp y trả lời:
Có thể thông qua tình trạng chấn thương ở xương chúng tôi đưa ra phán đoán sơ bộ thời gian người chết phẫu thuật đã khoảng hơn mười năm rồi.
Tâm trạng thấp thỏm của Tần Huân bỗng trở nên nhẹ nhõm, anh hỏi bác sĩ:
Chắc chắn là vết thương đã lâu, không phải chỉ mới ba bốn năm đúng không?


Chấn thương này không mới thế đâu, hơn nữa chúng tôi có thể nhận ra cuộc phẫu thuật không thành công, nên người chết không thể hồi phục hoàn toàn.
Pháp y đưa ra kết luận:
Thời gian tử vong của người chết đã hơn ba năm, thời gian của vết thương thì hơn mười năm, điều này không khớp với người bạn của cậu đúng chứ?
Đúng là như thế
Một sáng một tối, tạo thành hai mặt âm dương.
Trương Tề đang nói chuyện với Tần Huân, Sầm Từ tranh thủ tới trước cửa 9sổ hít thở không khí.
suối vàng thật sự tồn tại, cô sẽ uống bát canh Mạnh Bà để quên hết những chuyện trong kiếp này? Thẩm Tự thì sao? Nếu anh ta nằm trong đó, vậy bốn năm nay, hồn của anh ta đã về đâu? Có phải anh ấy quên hết kiếp trước, sắp sửa băng qua một thế giới mới không? Nếu thế, chấp niệm bao năm qua của Tần Huân có tác dụng gì? Rốt cuộc mục đích Tần Huân tìm kiếm sự thật là để không cảm thấy có lỗi với Thẩm Tự, hay là vì muốn tìm cho mình một phần thanh thản
Sầm Từ đưa mắt nhìn, đúng lúc này chạm phải ánh mắt của Tần Huân ở phía xa.
Bọn họ đã quen với sự sống và cái chết chuyện đó, cũng hiểu rõ bản tính con người.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua.
Có người từ bên trong bước ra, Sầm Từ nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn, sau đó cũng lập tức tiến lên phía trước.
Không chờ Trương Tề cất lời, Tần Huân đã vội hỏi thăm tình hình.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.