Chương 138: Đến nhà vào phòng
-
Cách Một Cánh Cửa
- Ân Tầm
- 1512 chữ
- 2022-02-04 06:34:15
Không có.
Hai người đã nói rõ ràng đến thế rồi, cô còn nói được gì nữa chứ? Tần Huân gật đầu hài lòng khi thấy vẻ mặt ngơ ngác 8của Sầm Từ:
Được rồi, vậy chúng ta...
Có một chuyện...
Em nghĩ em nên nói ra.
Sầm Từ lấy lại lý trí, nhớ ra một vấn 3đề khá quan trọng.
Tần Huân tỏ vẻ lắng nghe.
Đầu óc Sầm Từ lập tức trở nên trống rỗng.
Hệt như nụ hôn trên giường tối hôm qua, hơi thở Tần Huân một lần nữa thẳng thừng hòa vào vào hơi thở cô, như phá vỡ một điều cấm kỵ nào đó, trong đêm đen sâu thẳm, lòng người yếu ớt, cô đã đắm chìm trong hơi ấm của làn môi anh.
Còn hôm nay, khi màn đêm chưa hoàn toàn rơi vào tịch mịch, cô và anh đang vô cùng tỉnh táo, nụ hôn giờ này đều khắc sâu vào trong tim mỗi người, có gì đó run rẩy, chờ mong, như là hơi ấm đêm qua còn sót lại, mà cũng giống như tro tàn bỗng bốc cháy thông qua nụ hôn...
Cô chạy với tốc độ nhanh chưa từng thấy đến chỗ Tần Huân, kéo cánh tay anh lại, vẻ mặt đầy nghiêm túc:
Anh định làm gì thế?
Tắm rửa.
Tần Huân đáp tự nhiên:
Vừa tỉnh dậy anh đã thấy em chạy mất, trong phòng khách sạn không có một ai, gọi điện thoại thì em không ai bắt máy, anh lặn lội xa xôi trở về thành phố Nam, giờ cả tinh thần lẫn cơ thể đều rất mệt mỏi.
Không một lời từ biệt đã đi, đúng là em không phải, nhưng...
Sầm Từ nín thở:
Anh có thể về nhà mình rồi tắm mà.
Không cần rắc rối thế, dù sao tối nay anh cũng ngủ ở đây.
Hả?
Sầm Từ ngẩn người.
Tần Huân cúi đầu nhìn cô, nhịn cười, rồi khẽ hỏi:
Em không chào đón anh à?
Hơi thở của anh dịu ngọt, nhưng mờ ám, len lỏi quấn quýt với hơi thở của cô như dây leo, cũng mang theo cả nhiệt độ cơ thể giống hệt như đêm qua khi ái ân.
Sầm Từ cảm thấy nghẹt thở, cô lẩm bẩm:
Đây không phải là chuyện chào đón hay không...
Tần Huân mím môi, rồi đưa tay ra đẩy nhẹ vai Sầm Từ, ép cô vào tường.
Hơi thở Sầm Từ trở nên gấp gáp, cô ngước mắt lên.
Tần Huân kề sát mặt tới gần, khẽ cười hỏi đầy trêu chọc:
Vừa rồi em nói gì nhỉ? Hy vọng anh thể hiện rõ ràng hơn đúng không?
Không, ý em không phải...
Tần Huân cúi xuống hôn lên cánh môi Sầm Từ, không cho cô cơ hội giải thích.
Cô mím môi, cằm căng ra, nhìn vỏ táo giữa tay Tần Huân càng lúc càng dài.
Tần Huân vô cùng khéo léo, vỏ táo anh gọt không những không bị đứt mà còn mỏng tới mức trong suốt, đấy là chưa kể lúc trong bếp, cách dùng dao của anh còn vô cùng điêu luyện.
Vỏ táo nhanh chóng được gọt xong.
Đang miên man suy nghĩ thì Sầm Từ thấy Tần Huân đứng dậy, cô không biết anh định làm gì, liền ngẩng đầu nhìn anh.
Tần Huân xoay xoay cổ, có vẻ mệt mỏi nói:
Mệt quá, anh đi tắm trước đã, đồ ngủ sạch ở trong vali của anh, lát nữa em mang vào hộ anh nhé.
Nói đoạn, Tần Huân đi thẳng vào trong nhà tắm.
Sầm Từ sửng sốt, giây lát sau mới hoàn hồn.
Sầm Từ liếm môi, ban đầu cô hơi ấp úng, nhưng cuối cùng vẫn nhắc nh9ở anh:
À ừm, chuyện em muốn nói là, tối qua anh không dùng biện pháp an toàn.
Em lo lắng à?
.
Sầm Từ cứng họng, trong6 lòng thầm nghĩ, con gái dính phải chuyện này chẳng lẽ còn không lo lắng sao? Tần Huân nhẹ nhàng nói:
Tiểu Từ, vừa rồi anh đã n5ói với em rồi, anh muốn chịu trách nhiệm với em, cũng cam tâm tình nguyện chịu trách nhiệm với em.
Không, không, không.
Sầm Từ cảm thấy buộc phải nêu rõ lập trường của mình:
Bây giờ em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa, hai chúng ta vừa mới...
Nếu xảy ra chuyện, em nghĩ tốc độ sẽ hơi nhanh.
Còn một câu nữa Sầm Từ vẫn giấu trong lòng không nói.
Tần Huấn mỉm cười nhìn Sầm Từ:
Rõ ràng hơn...
thì ra trước đây em cảm thấy anh quá kín đáo sao?
Không phải thế...
Sầm Từ nhận ra anh đã thay đổi, nhất là vào đêm qua.
Lớp vách ngăn vô hình luôn tồn tại giữa hai người biến mất.
Tần Huân dường như trở thành người rất quan trọng trong cuộc đời Sầm Từ.
Vậy...
Sầm Từ cảm thấy tư duy tối nay của mình đã không còn đi theo quỹ đạo:
Anh có thể, thể hiện rõ hơn mà.
Thật ra Sầm Từ nói vậy không phải cố tình ra vẻ, Tần Huân đối xử với cô thể nào cô đều biết, anh thậm chí còn có ơn cứu mạng với cô, có lẽ trên thế giới này dù là người yêu cũng không mấy ai làm được chuyện đó.
() Cách tính kỳ an toàn, khoảng thời gian từ ngày đầu tiên có kinh nguyệt đến một ngày trước khi bắt đầu kỳ rụng trứng thường là 8 ngày, còn được gọi là 8 ngày sau, khoảng thời gian từ ngày đầu tiên sau khi kỳ rụng trứng kết thúc đến một ngày trước khi kỳ kinh nguyệt bắt đầu thường là 7 ngày, còn được gọi là 7 ngày trước.
Kỳ an toàn.
Cô trả lời chắc nịch.
Tần Huân
ồ
lên một tiếng.
Hình như...
trải qua đêm hôm trước, mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi, trước kia họ vui cười với nhau, nhưng nụ cười vẫn mang theo sự xa cách, khách sáo.
Bây giờ, cảm giác đó không tồn tại nữa.
Sầm Từ gật đầu:
Hình như anh chưa từng theo đuổi em thì phải.
Nghe cô nói vậy, Tần Huân không biết phải đáp trả thể nào, anh đặt quả táo và dao gọt hoa quả xuống, nghiêm túc nhìn cô:
Sầm Từ, có phải trí nhớ của em có vấn đề không?
Hả?
Cho đến giờ, dù đôi bên đã xảy ra quan hệ, nhưng trong tiềm thức cô vẫn nghĩ mình độc thân.
Tần Huân ở bên cô, và cô cũng đã quen với việc anh ở bên mình, nên chuyện phát sinh đêm qua cô không hề cảm thấy đột ngột, có điều dù vậy cô vẫn không thể nghĩ anh đã là bạn trai cô.
Sầm Từ không nói hết câu, nhưng Tân Huân hiểu được hàm ý cô muốn truyền đạt, anh mím môi cười, dịu dàng hỏi cô:
Vậy tôi qua em trong kỳ an toàn hay kỳ nguy hiểm?
Sầm Từ giật mình, sau đó não bộ nhanh chóng hoạt động, dựa theo cách tính bảy ngày trước tám ngày sau()...
Bắt đầu từ ngày anh biết mình thích em, anh đã luôn theo đuổi em, chẳng lẽ em không cảm nhận được chút nào sao?
Tần Huân nửa cười nửa không.
Sầm Từ cứng họng.
Quen biết Tần Huấn lâu như vậy, những gì hôm nay anh nói có thể là kiên quyết nhất, cảm xúc nhất.
Sau đó cô mới sực hiểu ra, gương mặt tức thì đỏ bừng:
Lần sau gì cơ? Không có lần sau.
Tần Huân cầm một quả táo, dùng dao gọt vỏ táo, khẽ cười:
Mới vừa rồi em còn từ đấy.
Em...
em ừ trong vô thức.
Sầm Từ lắp bắp.
Tần Huân ngước mắt lên nhìn Sầm Từ, sau đó ánh mắt anh lại quay trở về quả táo:
Vô thức cũng là bản năng, Tiểu Từ, bản năng của em đã chấp nhận anh từ lâu rồi.
Nhất thời Sầm Từ không thể phản bác lại.
Sầm Từ nhìn chằm chằm gương mặt Tần Huân, tiếng đáp lại của anh thực sự rất lạnh nhạt, không biết là do anh trút bỏ được trách nhiệm hay đang thất vọng...
thất vọng chắc không thể nào rồi.
Yên tâm.
Giọng nói của Tần Huân du dương dễ nghe:
Lần sau anh sẽ dùng biện pháp an toàn.
Sầm Từ đáp
Ừ
.
Giây lát sau, Sầm Từ mới nói:
Được rồi, em không nói lại được anh.
Tần Huân mỉm cười, sự dịu dàng nơi khóe môi anh đong đầy cả trái tim Sầm Từ.
Anh cắt táo thành miếng nhỏ, đưa cho cô một miếng rồi nói:
Nên chúng ta coi như đã xác định quan hệ rồi đúng không?
Sầm Từ cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ ở đâu, cô cầm lấy miếng táo, lơ đãng cắn một miếng, rồi mới chợt sực tỉnh:
Xác định quan hệ cũng chẳng có gì, có điều em cảm thấy mình bị thiệt thòi rồi.
Thiệt?
Chân Sầm Từ bủn rủn.
Nhưng đúng lúc này Tần Huân ôm lấy cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.