• 586

Chương 150: Mục đích là gì vậy?


Sầm Từ cũng sửng sốt: Vậy là chuyện bất ngờ đã xảy ra? Cô quay sang nhìn Kiều Giai Giai, cô ấy vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, không hề 8động đậy, nét mặt bình tĩnh vô cùng. Nhưng tâm trạng của Tịch Quý thì rõ ràng bị

kích động, không biết cô ta đang nói g3ì đó với Nhậm San San.

Quả thật cô nói đúng, chị Điệp quyết định không nhận bộ phim đó nữa.

Sầm Từ đang cắm nĩa vào hoa quả chợt khựng lại, cô ngước mắt lên nhìn Trần Huyên Nhụy:
Là bộ phim có Tịch Quý đó à?

Trên sân khấu lúc này, Tịch Quý đang khóc thút thít.
Sầm Từ bật cười.
nhiên ra hiệu cho Lâu Điệp: Lady first.
Vậy là việc trao giải sẽ do Lâu Điệp thực hiện.
Mặc dù cô ta đang cười nhưng khóe miệng lại cứng đờ, sắc mặt xem ra không hề dễ chịu.
Khi Lâu Điệp xướng lên cái tên trong tờ giấy, vì những náo nhiệt và sôi động cả hội trường lúc nãy đã dành cho Kiều Giai Giai rồi nên thời điểm Tịch Quý bước lên sân khấu nhận giải thưởng, sự hưng phấn của mọi
cầm cúp, miệng nói đủ loại cảm ơn, lúc xúc động còn nghẹn ngào đôi chút.
Sầm Từ nghĩ, Lâu Điệp làm như vậy là có mục đích gì?
Kiều Giai Giai đứng lên cúi người về phía sân khấu bày tỏ cảm ơn, sau đó lại cúi người với tất cả mọi người trong hội trường, vô cùng khiêm tốn và lịch sự.
Sầm Từ nhìn phản ứng của Tịch Quý.

Sao thế? Uống nhiều rồi à?
Sầm Từ thấy khuôn mặt ửng đỏ của Trần Huyên Nhụy liền hỏi.
Trần Huyên Nhụy phẩy phẩy tay nói:
Tửu lượng của tôi được luyện từ lâu rồi, chút rượu này không sao hết.

Sau khi Sầm Từ theo chân Tần Huân về chỗ ngồi, cô bất giác đưa mắt nhìn về phía cửa lớn của hội trường, thấp thoáng thấy bóng dáng Kiều Giai Giai cùng Lâu Điệp rời đi.
Chỗ ngồi trong bữa tiệc được sắp xếp từ trước, sau đó mọi người hồ hởi đi chúc tụng nhau sôi nổi nên không còn ai để ý nhiều đến chuyện đó nữa.
Ống kính lúc này chĩa vào Kiều Giai Giai, trên màn ảnh rộng đồng thời hiện ra hình ảnh một cô gái trang điểm cầu kỳ, nụ cười nhẹ nhàng, nét mặt điềm tĩnh, bình thản như cảnh tượng vừa rồi không hề gây xáo động
gì đến cô.
Những người khác ở dưới sân khấu sẽ không nghĩ nhiều về hành động vừa rồi của Tần Huân, nhưng Sầm Từ thì lập tứ5c hiểu: Lâu Điệp cố ý làm vậy.
Tần Huân đương nhiên biết giải thưởng Diễn viên trẻ xuất sắc nhất thuộc về ai, dù sao trước đó Tịch Quý đã gây ra một mớ rắc rối trong phòng nghỉ, nếu bảo anh ấy không biết thì là không thể. Nếu đã biết rồi, vậy thì
Trần Huyên Nhụy cũng thảng thốt nói:
Chết tiệt, cua khét vậy cơ à?

Ở trên sân khấu, Tầ9n Huân liếc nhìn cái tên trong tờ giấy trên tay Lâu Điệp một cái, nhưng cũng chỉ liếc một cái mà thôi, còn không có biểu cảm nà6o khác.
Tần Huân không phải là người quan trọng nhất ở đây, nhưng có thể coi là một anh chàng đẹp trai và triển vọng nhất trong số tất cả các nhà tài trợ có mặt, cộng thêm vào đó là khí chất ngời ngời, cử chỉ, điệu bộ trên
sân khấu lúc trao giải của anh đủ khiến đám đông gục ngã, lấn át hết sếp lớn.
thị trường như hiện nay, chẳng lẽ lại ngồi không uống gió Tây Bắc?

Sầm Từ cụp mắt xuống, với tình hình này đúng là cô cũng không có ý kiến gì hay ho cả.
Sầm Từ ngẫm nghĩ:
Trước khi đưa ra quyết định này Lâu Điệp không nói gì với cô sao?

Trần Huyên Nhụy lắc đầu, sau đó phẩy tay:
Haiz, tôi cũng quen rồi, chị ấy biết tỏng là nếu nói chuyện này với tôi, kiểu gì tôi cũng sẽ khuyên can chị ấy.

Trong phút chốc, Tần Huân như một ngôi sao mới nổi, trở thành tâm điểm của bữa tiệc.
Sầm Từ không muốn thành tiêu điểm chú ý, vì thế cô lặng lẽ đứng ngoài cuộc, ăn những món mình thích. Nhưng Tần Huân lại không muốn để cô đi đâu cả, cứ muốn giữ cô bên cạnh, ai đến chúc rượu đều có thể nhận
Bản thân giới giải trí này đã giống như một sân khấu vậy, đúng là vở kịch nào cũng có thể thấy.
Không khí của buổi tiệc tối không tẻ nhạt như thế.
Chỉ là muốn Tịch Quý bị khó xử, báo thù việc ở trong phòng nghỉ hay sao?
Tấm tuổi như Lâu Điệp, chắc sẽ không còn bồng bột để làm những chuyện như thế.
người đã giảm đi nhiều.
Sở dĩ Tịch Quý một mực đòi Tần Huân phải có mặt trên sân khấu chính là muốn được anh tận tay trao giải thưởng cho mình, nhân cơ hội này để quảng bá cho bản thân. Nhưng khi cúp được đưa ra, Tần Huân lại rất tự

Không nhận cũng tốt, nhưng cô phải sắp xếp thời gian rảnh rỗi của Lâu Điệp hợp lý, hiện tại cô ấy đang rất nhạy cảm.
Sầm Từ nhẹ nhàng cắm nĩa vào miếng cam, nước cam chầm chậm chảy ra, nói thêm:
Lâu Điệp
không thích hợp với việc nhàn rỗi nhất là hiện giờ, cô cố gắng hết sức thu xếp cho cô ấy những công việc không liên quan.

quý hơn thế nữa.

Cả hội trường dậy lên tiếng vỗ tay vang dội.

Giai Giai là một diễn viên được ông trời ban tặng, cô ấy còn rất trẻ nhưng kỹ năng diễn xuất lại tuyệt vời và có cá tính riêng. Tôi nghe nói trong đoàn làm phim cô ấy còn có một biệt danh, đó là Kiều Iron man’lúc nào
cũng là người đến sớm nhất, về muộn nhất, khi không đóng phim thì lại đứng trước camera quan sát để học tập, những pha hành động dù có nguy hiểm đến đâu cũng cố gắng tự mình thực hiện, hiếm khi cần diễn

Có chuyện gì vậy?
Sầm Từ đưa nĩa cho cô ấy.
Trần Huyên Nhụy cầm nĩa, ăn một miếng hoa quả để giải rượu.
Còn Lâu Điệp, lúc nãy khi đọc cái tên Tịch Quý, cô đọc với một giọng lạnh lùng, nhàn nhạt, khi trao cúp vào tay Tịch Quý cô cũng chỉ hơi mỉm cười rồi nói chúc mừng mà thôi. Ngoài ra, không nói thêm bất cứ một câu
nào nữa.
Khi vai diễn đến tay, cô ấy diễn cứ như đang diễn về chính mình vậy.
Lâu Điệp nói:
Vì vậy Giai Giai à, cái tên Diễn viên trẻ xuất sắc nhất mà trong tay tôi đang cầm đây không phù hợp với em, bởi kỹ năng diễn xuất của em còn xuất sắc hơn người mới, em xứng đáng với danh hiệu cao
Trần Huyên Nhụy gật đầu:
Chị Điệp nói thẳng với đạo diễn là kỹ năng diễn xuất của Tịch Quý không tốt, nếu có Tịch Quý thì không có chị ấy, có chị ấy thì không có Tịch Quý. Mà Tịch Quý đang là ngôi sao nổi tiếng
nhất nhì hiện nay, chắc chắn đạo diễn sẽ phải bám gót người ta thôi. Theo tôi thì chắc chị Điệp muốn tìm cớ để thoái thác.

Quả nhiên đúng như dự đoán, Lâu Điệp ra hiệu một cái rồi tiếp tục nói:
Kiều Giai Giai, tôi đặc biệt rất thích em.

Mọi người dưới sân khấu chợt sực tỉnh, có người còn bật cười vui vẻ.
Trần Huyên Nhụy ở lại, cô ấy là người đại diện, những dịp như thế này rất thích hợp với cô ấy.
Sầm Từ vốn định cùng Lâu Điệp rời đi, tiện đường về nhà luôn. Nhưng nửa đường thì bị Tần Huân chặn lại, anh cười nói với Lâu Điệp:
Chắc đến lúc cô trả lại bạn gái cho tôi rồi chứ nhỉ?

ra mối quan hệ giữa hai người họ.
Mãi đến khi Trần Huyên Nhụy đến, cô ấy lấy cớ bàn công chuyện mới có thể kéo Sầm Từ khỏi tay Tần Huân, coi như cô ấy đã cứu mạng Sầm Từ.
Giữa người trao giải và người nhận giải không có sự tương tác, cúp trao tay cũng là thời gian cá nhân của một người, vì thế Tịch Quý ở trên sân khấu dù có giận đến thấu xương cũng đành phải cắn răng mà tiếp tục.
Đến phần Tịch Quý phát biểu thì Sầm Từ không chú tâm nghe, khóe mắt cô liếc thầy Trần Huyên Nhụy đang che miệng cười trộm, trên sân khấu Tần Huân và Lâu Điệp đã rời đi, chỉ còn lại một mình Tịch Quý tay
Lâu Điệp mím môi cười khiến Sầm Từ đỏ mặt tía tai.
Trước khi rời đi Lâu Điệp còn nói nhỏ bên tại Sầm Từ:
Quả thật cô phải ở đây để trông chừng, cô xem kìa, Tịch Quý không có ý định rời đi đâu.

So với không khí nghiêm túc khi đi thảm đỏ hay trong buổi lễ trao giải thì tiệc tối quả thật vui vẻ hơn nhiều.
Lâu Điệp không thích những bữa tiệc như thế này, nên trước khi bữa tiệc bắt đầu cô ấy đã rời đi. Trợ lý dù đói đến mức bụng sôi ùng ục vẫn đành phải theo Lâu Điệp.
Sầm Từ lại nhìn Tịch Quý, hiển nhiên cô ta đã thua trong lần trao giải này, đúng là Tần Huân đã lên sân khấu, nhưng sau khi lên sân khấu anh muốn làm gì thì cô ta không thể can dự được, đồng thời cô ta còn đắc tội
với Lâu Điệp, nên đương nhiên Lâu Điệp có thể lựa chọn không tương tác với cô ta.
cái tên mà Lâu Điệp xướng lên đó không khớp với cái tên đã được định sẵn từ trước, theo thói quen của con người, đương nhiên cái liếc mắt chính là muốn xác nhận lại một lần nữa.
Sầm Từ kết luận, cái tên trong phong bì kia chính là Tịch Quý.
sẽ rất rộng mở.

So với Tịch Quý, Kiều Giai Giai không hề xuất thân từ trường lớp diễn xuất chính quy, cô ấy bước chân vào ngành này trong một tình cờ, theo cách nói của Lâu Điệp chính là, cô ấy sinh ra là để thuộc về giới này, vì thế
Trong bữa tiệc này không chỉ có Tần Huân mới là người có tiền có quyền, vì thế rất ít nghệ sĩ, ngôi sao thoải mái rời khỏi đây.
Lâu Điệp được coi là một người. Ngoài ra còn có Kiều Giai Giai.
Sầm Từ thấy Trần Huyên Nhụy nói chuyện vẫn đầy đủ logic, chữ nghĩa rành mạch, quả nhiên không giống người đã uống say. Sầm Từ bảo cô ấy đợi một chút, rồi cô liền đi lấy đĩa trái cây, sau đó hai người cùng ngồi ở
sofa ăn.

Cô hy vọng Lâu Điệp nhận bộ phim này?

Trần Huyên Nhụy thở dài, sau đó buông nĩa xuống:
Nói như thế nào nhỉ, xét từ góc độ tình cảm tôi không hy vọng chị Điệp nhận bộ phim này để hủy hoại bản thân, nhưng xét về góc độ lý trí thì với hoàn cảnh phim
sau khi đặt chân vào nghề đã thu hút được sự chú ý của công chúng, các bộ phim của cô ấy liên tục nhận được đánh giá cao, lượng fan hâm mộ cũng rất đông đảo.
Kỹ năng diễn xuất của diễn viên hoặc là được ông trời ban tặng, hoặc là do trải qua nhiều kinh nghiệm tích lũy. Kiều Giai Giai thuộc về kiểu diễn viên thứ nhất, ở cô ấy có thứ khí chất mà không ai có thể thay thế được.
viên đóng thế. Là thế hệ diễn viên trẻ, cô ấy đã giữ vững được đạo đức nghề nghiệp của một người diễn viên, quả thật là điều không dễ dàng.

Nói đến đây, Lâu Điệp mỉm cười và nói thêm:
Kính trọng nghề nghiệp, đây là phẩm chất đáng quý nhất của Giai Giai, không phải ngôi sao nào cũng có đủ tư cách để gọi là diễn viên. Giai Giai, tôi tin tương lai của em

Được, tôi hiểu rồi.


Sầm Từ nhớ lại tình huống trên sân khấu ngày hôm nay, ngập ngừng hỏi:
Lâu Điệp có thân với Kiều Giai Giai không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.