• 586

Chương 151: Anh là lợi ích của em à?


Cô đang miên man suy nghĩ thì thấy Tần Huân nhìn về phía mình, khóe môi vương nụ cười, vẫy tay với cô.

Đây là
bậc thang
anh bắ8c cho cô. Sầm Từ không muốn lãng phí
bậc thang
của Tần Huân, bèn đi tới chỗ anh.

Tần Huân vẫn giơ tay về phía cô, cô bắt lấy 3tay anh, anh thuận thế kéo lấy cô.
Bây giờ nghe cô nói vậy, Tần Huân bỗng nhiên cảm thấy đủ đầy hơn bao giờ hết, rõ ràng cô không lạnh lùng, chẳng qua cô chỉ là người chậm chạp trong tình yêu mà thôi.

Có lẽ Tịch Quý sẽ liên lạc với anh.
Sầm Từ nhoẻn miệng cười:
Anh phải tự biết chừng mực đấy.

Tần Huân bật cười:
Em bảo anh tự biết chừng mực? Chẳng lẽ em sợ anh không giữ mình được, đi theo cô ta thật à?

Những người khác trong bàn tiệc thấy cảnh này đều hiểu mối quan hệ giữa hai người họ. Tịch Q9uý cũng không mù, đương nhiên nhận ra ánh mắt Tần Huân nhìn Sầm Từ dịu dàng như đầm nước mùa xuân vậy.
Thấy bàn tay hai người đ6an vào nhau, cô ta liền mỉm cười:
Chẳng trách lúc đó giám đốc Tần lại vào phòng nghỉ.

Tần Huân mỉm cười, giới thiệu với mọi n5gười:
Bạn gái tôi.

Có một suy nghĩ mà Tịch Quý luôn kìm nén, bắt đầu từ giây phút nhìn thấy Tần Huân trong phòng nghỉ, cô ta luôn nghĩ lát nữa mình phải kính rượu anh thế nào. Tần Huân cố ý thiên vị Lâu Điệp, làm cô ta tưởng hai người họ có quan hệ mờ ám, nếu thể cô ta càng không thể mắt nhắm mắt mở cho qua, mà phải chiếm lấy cho bằng được.
Giữa chừng Lâu Điệp rời đi làm Tịch Quý vô cùng khó hiểu, nhưng cũng cảm thấy đây là cơ hội cho cô ta. Cô ta định cố gắng thử một lần, nào ngờ nửa đường lại có kẻ phá đám.
Vậy nhưng Tịch Quý nào dễ dàng từ bỏ ly rượu trong tay. Thấy cảnh này, cô ta hỏi Tần Huân:
Bạn gái của giám đốc Tần làm nghề gì vậy?

Tịch Quý rất thông minh, biết rõ dù là Sầm Từ hay Tần Huân thì đều có chút quan hệ với Lâu Điệp, do vậy cô ta chủ động xin lỗi chuyện trong phòng nghỉ.
Sầm Từ ngồi vào ghế lái, tạm thời làm lái xe. Tần Huân ngồi ghế phụ, uể oải tựa người vào lưng ghế, trong hơi thở có thoang thoảng mùi rượu. Sầm Từ không vội lái xe luôn mà nghĩ xem có cần đưa anh đi mua trà giải rượu không, sợ anh lỡ như nôn ra xe...
Tần Huân ngồi đó giở trò chơi xấu, muốn Sầm Từ thắt dây an toàn cho anh.
Tần Huân rất thích câu nói này của Sầm Từ, nụ cười trên khóe môi càng đượm hơn.
Anh luôn cảm thấy Sầm Từ đối nhân xử thế quá lạnh lùng, kể cả trong tình yêu, anh thích sự lý trí thông minh của cô, nhưng đồng thời cũng muốn có nhiệt tình hơn một chút. Anh không sợ tốn công tốn sức,
anh chỉ sợ một ngày nào đó cô cho rằng, thật ra anh không phải người trong lòng cô.
Sầm Từ không ngờ anh sẽ nói câu này, bởi theo lý mà nói, hai người nắm tay nhau như vậy chẳng phải là được rồi sao? Anh nói vậy càng làm cô ngại hơn, vành tai cũng nóng bừng.
Mọi người ở đây đều lần lượt chúc mừng.
Sầm Từ thầm nghĩ quả nhiên ai cũng thích nịnh nọt cả.
Chẳng phải cô đang giúp anh chừa đường lui sao?
Sầm Từ hơi chống người dậy, dịu dàng nói với Tần Huân:
Anh có hiểu đạo lý chó cùng rứt dậu không? Em sợ nếu Tịch Quý không có được anh, cô ta sẽ quay sang điều tra tình trạng của Lâu Điệp, như vậy mọi chuyện sẽ trở nên khó khăn hơn.

Tần Huân trả lời Sầm Từ với vẻ khó tin:
Nên em hy sinh bạn trai để làm kế sách dụ dỗ à?

Sầm Từ quay đầu nhìn Tịch Quý. Kể cả lúc ở phòng nghỉ, cô vẫn chưa có cơ hội quan sát Tịch Quý ở khoảng cách gần thể này, cô ta khá xinh đẹp, có lẽ vì đang ở trước mặt Tần Huân nên nụ cười trên gương mặt cô ta dịu dàng như nước. Sầm Từ thầm nghĩ, cùng là phụ nữ, liệu cô có thể bắt chước ánh mắt gợi tình như cô ta không?
Ánh mắt đẹp thì có đẹp, nhưng nhìn bạn trai người khác bằng ánh mắt đấy thì không ổn.
Do vậy Sầm Từ không chờ Tần Huân lên tiếng đã giành quyền chủ động, mỉm cười nói với Tịch Quý:
Tôi giống như giám đốc Tần, đều là người ngoài giới.


Anh cảm thấy cô ta đẹp lắm sao?
Sầm Từ nhướng mày hỏi.
Tần Huân ngẫm nghĩ rồi đáp:
Đẹp.

Sầm Từ mím môi, chọc mạnh ngón tay vào ngực anh:
Anh tự lái xe đi, em mặc xác anh.

Một câu này của Sầm Từ làm cho nụ cười trên khóe môi Tịch Quý cứng đờ.
Câu trả lời của Sầm Từ rất sắc bén, vô hình nhắc nhở Tịch Quý một chuyện: Chúng tôi không cùng một thế giới với cô.
Tần Huân thích thú nhìn Sầm Từ, khóe miệng khẽ cong lên.

Chỉ số EQ của giám đốc Tần cao thật đấy.

Không liên quan đến chỉ số EQ cao hay không, do anh cảm thấy thế thôi.

Sầm Từ mỉm cười:
Tóm lại là, nếu Tịch Quý đến tìm anh lần nữa, anh phải giữ khoảng cách với cô ta, rút êm khỏi chuyện này nhưng cũng đừng làm cô ta quá mất mặt.

Cánh tay Tần Huân cứng đờ, anh bỗng nhiên nhìn Sầm Từ
Không phải chứ, anh tưởng dựa vào mối quan hệ của hai chúng ta, ít nhất em phải dặn anh cả đời không được qua lại với cô ta mới đúng, sao em lại còn lo cho cả mặt mũi cô ta nữa?

Sầm Từ dựa luôn cả người cô lên người anh, cười đáp:
Phụ nữ khác định đánh chiếm thành trì, thì em phải vùng lên phản kháng bảo vệ lợi ích của mình sao?


Anh là lợi ích của em à?
Tần Huân hỏi.
Sầm Từ ngẩng đầu lên, ngón tay nhẹ nhàng mơn man cánh môi anh:
Anh nói xem? Cả người anh thuộc về em hết cả rồi.


Anh đầu đến mức say bí tỉ mà còn cần người khác hầu hạ chứ, đúng là ông lớn mà.
Tuy Sầm Từ nói thế, nhưng vẫn nghiêng người thắt dây an toàn cho anh.
Tần Huân chỉ chờ Sầm Từ chui vào lòng mình, nên khi cô vừa tới gần, anh liền vòng tay ôm trọn lấy cô. Sầm Từ không giãy ra, mà ngước mắt lên cười với anh:
Trên trần xe có camera đấy, anh muốn làm gì?

Anh cười khe khẽ, đưa một tay véo cắm cô:
Anh còn tưởng em sẽ ghen cơ.


Hai người không ở lại tiệc tối đến cùng, Tần Huân lấy lý do say rượu nên đưa Sầm Từ rời khỏi bữa tiệc.
Cả buổi Sầm Từ chỉ uống nước ngọt có ga, ngay cả ly rượu xin lỗi của Tịch Quý cô cũng không uống, cuối cùng ly rượu rơi vào tay Tần Huân, anh uống thay cho cô.
Dứt lời cô liền ngồi thẳng dậy, Tần Huân vươn tay kéo cô vào lòng mình, cười nói:
Không đẹp bằng em, được chưa.


Người ta là ngôi sao nổi tiếng, anh nói mà không cần suy nghĩ à?


Ngôi sao thì sao chứ?
Tần Huân nhéo mũi cô:
Người làm anh thích mới là ngôi sao.


Nào có, anh cử lịch sự từ chối khéo cô ta là được, đừng để cô ta ngượng ngập quá.
Sầm Từ đề nghị.

Khuôn mặt Tần Huân đầy vẻ bất lực, anh khẽ đẩy cô ra:
Cách xa anh một chút, anh sắp tức chết rồi. Vì khách hàng mà em kéo bạn trai em vào, đúng là giỏi lắm.



Đừng mà.
Sầm Từ chủ động ôm lấy anh:
Em kéo ai chứ không bao giờ kéo anh vào, em tuyệt đối tin tưởng anh dù đi qua trăm bụi hoa nhưng không bao giờ bị nhúng chàm.

Lái xe đi, anh đau đầu.
Tần Huân cố ý tỏ ra không thoải mái.

Sầm Từ nhận ra anh không giận, bèn ngồi thẳng dậy:
Được, em lái xe, đưa anh về nhà ngay đây.



Anh không về nhà.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.