• 586

Chương 153: Trình độ không hề thấp


Nhưng Lâu Điệp cũng đúng là gừng càng già càng cay, cô ấy tùy cơ ứng biến, lội ngược dòng, không ra vẻ tội nghiệp gây sự ồn ào, chỉ dùn8g hai từ
diễn xuất
để tạo đề tài hot, đánh rắn phải đánh dập đầu, cô ấy một đòn này đã đánh trúng điểm chí mạng của Tịch Quý.
Sau khi đọc xong tin tức, Sầm Từ cố gắng nhớ lại, trong khoảng thời gian từ phòng nghỉ đến khi vào chỗ ngồi Lẩu Điệp và Kiều Giai Gi9ai đã làm thân với nhau từ lúc nào? Hiển nhiên đây không phải chuyện được ủ mưu từ trước, nhưng nếu chỉ có một mình Lâu Điệp độc diễn,6 vở kịch này chắc chắn không thể thành công.

Tin tức có thể bùng nổ, Tần Huân với vai trò nhà tài trợ có tác dụng rất quan trọ5ng. Giống như một ngòi lửa, Tần Huân đứng trên sân khấu khẳng định và khen ngợi diễn xuất của Lầu Điệp là điểm mấu chốt, kể đó Lâu Điệp mới có thể thuận theo chủ đề diễn xuất này để nói tiếp, điểm kế thừa của chủ đề rơi vào Kiều Giai Giai, tiếp đó là đến tiết mục trao giải, sự xa cách của nhà tài trợ và sự hờ hững của Lâu Điệp đều là đòn đánh đau nhất với Tịch Quỷ.

Em ghen à?

Sầm Từ mím môi, không che giấu tâm tư của mình:
Anh là bạn trai em, em có thể không ghen ư?

Câu này nghe thích tại thật.
Tần Huân thấp giọng cười.
Bên kia có người đang gọi Tần Huân, Sầm Từ ở bên này cũng nghe thấy, bèn giục anh đi họp:
Em gọi để hỏi thăm chuyện này thôi, không còn gì nữa đâu.

Sầm Từ ngẫm nghĩ:
Tịch Quý chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy, bây giờ cô ta đang nổi đình nổi đám, phải chịu thiệt như vậy hẳn sẽ trả đòn, nói không chừng sẽ đem bệnh của Lâu Điệp ra để nói.
Thang Đồ múc hai bát canh, đẩy một bát đến trước mặt Sầm Từ
Vậy vấn đề xuất hiện rồi, trước khi Lâu Điệp nghĩ đến việc công kích Tịch Quý, có nghĩ đến chuyện mình phải đối mặt hay không?

Sầm Từ gắp thức ăn cho vào miệng, cụp mắt suy tư, lát sau lắc đầu.
Tần Huân trấn an cô:
Nhìn là biết Lâu Điệp bị dồn ép đến giới hạn mới phản đòn, cô ấy sẽ không kéo anh vào đầu, một khi kéo anh vào, giống như em vừa nói tính chất đề tài sẽ thay đổi ngay, cô ấy muốn tạo độ hot cho mình cũng bất lợi, dù sao thì độ chú ý từ các tin bên lề cũng không duy trì được lâu bằng trận tranh tài diễn xuất.

Kết thúc cuộc gọi, Sầm Từ cảm thán, Lâu Điệp ở trong giới này đã lâu, tuy quen dựa vào bản lĩnh để kiếm cơm, nhưng khi thật sự bị người khác bóp chẹt cũng chẳng dễ trêu chọc.
Trông cô ấy có vẻ không hòa mình vào giới giải trí, nhưng đã sành sỏi các quy tắc trong nghề từ lâu.
Đến trưa, tin tức và đủ loại bài viết đã được đẩy lên cao, tốc độ đưa tin cũng rất nhanh, khiển Sầm Từ xem qua số liệu mà hoa cả mắt.
Sầm Từ gật đầu.
Thang Đồ thở dài lắc đầu.
Sầm Từ thực sự nghĩ mãi không thông, nhưng phần nào cũng hiểu được, trong vở kịch này, Kiều Giai Giai chọn liên thủ với Lâu Điệp.
Độ nóng của tin tức không thể tách rời với việc PR.
Sầm Từ tắt màn hình di động, cảm thấy thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Thang Đồ mở nắp hộp cơm giúp cô, rót hai cốc nước, cười nói:
Cậu nói Lâu Điệp phức tạp, nhưng thực tế nói gì, làm gì cũng rất đơn thuần, nếu cô ấy thực sự đơn giản, vậy thủ đoạn dùng dư luận để lật đổ người khác này có thể nói là quá cao tay rồi.

Tần Huân bật cười, hỏi cô:
Nếu kéo cả anh vào thì sao?


Vậy thì không được.
Sầm Từ nói như đinh đóng cột:
Nếu đưa anh làm đối tượng trọng điểm để gây chú ý thì tính chất tin tức sẽ thay đổi, tuy em không phải dân chuyên nghiệp, nhưng cũng đã nghĩ ra nội dung bài báo rồi, nào là ông trùm giới kinh doanh say mê nghệ sĩ một thời nổi danh gì đó...


Không có chút tin tức nào về cộng sự của anh ta à?

Thang Đồ lắc đầu:
Đó chính là điều khó chịu nhất, nếu dù chỉ có một chút tin tức cũng sẽ làm người ta thoải mái hơn.

Tần Huân luôn bận rộn chuyện học hành, hiển nhiên không hề hay biết sự việc này, cũng dễ hiểu thôi, anh không mấy để ý đến tin tức giải trí.
Sầm Từ hỏi anh:
Là anh vô tình tạo cơ hội hay là châm dầu vào lửa thế?

Sầm Từ ngẫm nghĩ, chau mày nói:
Cũng kì lạ thật, cậu nói xem nếu cùng nghề, cô Bạch hắn phải nghe nói ít nhiều tới người đó chứ nhỉ?


Cũng chưa chắc, người cùng nghề nhiều lắm, cô Bạch đầu thể biết hết được.
Thang Đồ nói xong mới sực hiểu ra:
Cùng nghề à?

Cô không biết.
Có lẽ một ngày nào đó chuyện Lâu Điệp gặp bác sĩ tâm lý bị phanh phui ra, cô ấy cũng sẽ nghĩ cách để tránh đầu sóng ngọn gió.

Bởi vậy mới nói, khác nghề như cách núi.
Tần Huân không giận, với anh đây chỉ là chuyện vô thưởng vô phạt.

May mà mấy đề tài bị đem ra gây chú ý không dồn tiêu điểm vào anh.
Đây mới là nguyên nhân Sầm Từ giữ được bình tĩnh, nếu Tần Huân cũng xuất hiện trên tin hot tìm kiếm, cô nhất định phải hỏi Lâu Điệp cho ra lē.
Sầm Từ lại nhớ đến Tần Huân, buông tiếng thở dài:
Phải đấy, sống thấy người chết thấy xác, đừng để người ở lại phải đau lòng buồn bã. Nhiều lúc mình cũng sợ Tần Huân có ám ảnh tâm lý.

Thang Đồ kinh ngạc:
Ý cậu đang nhắc đến người bạn bị mất tích của anh ta à?

Sầm Từ nói:
Bây giờ mình đang nghĩ đến vấn đề khác, Lâu Điệp ra một đòn như vậy, tuy khiến cho toàn thể dân mạng bùng nổ, nhưng tiếp theo cô ấy sẽ làm thế nào? Muốn trở lại đỉnh cao danh vọng không phải chỉ dựa vào tin tức là được, bây giờ cùng lắm cô ấy chỉ tạo ra được cảm giác tồn tại mà thôi.

Thang Đồ nghe Sầm Từ nói xong suy nghĩ rất lâu rồi nhún vai:
Cô ấy là khách hàng của cậu, cậu còn đoán không ra thì mình càng không thể, mình còn cách cái giới kia xa lắm.

Cũng đúng. Vả lại sự việc này không có giá trị thảo luận với Thang Đồ.
Sầm Từ vừa ăn vừa nói:
Vậy nói chuyện gần với cậu một chút, tình trạng tâm lý của cảnh sát Bùi nhà cậu bây giờ thế nào?

Vấn đề không đến mức lấy mạng người, chỉ là...
Thang Đồ cắn đũa nghĩ ngợi rồi nói,
Khúc mắc trong lòng anh ấy mãi không tháo gỡ được.

Tần Huân ở đầu bên kia nghe cô kể lại chuyện này, liền khẽ cười:
Anh chẳng qua là đứng trên sân khấu nói bừa vài câu thôi, so với lịch Quý, Lâu Điệp trước kia từng diễn phim gì anh còn biết chút ít, bằng không trên sân khấu sẽ gượng gạo biết mấy.

Sầm Từ hiểu, khẽ thở dài:
Không ngờ tinh anh trong giới kinh doanh như giám đốc Tần cũng có ngày bị người khác lợi dụng.


Đúng vậy, cả Tần Huân cũng trở thành quân cờ.
Sầm Từ đón lấy cốc nước.

Bởi vậy, cậu còn lo lắng, sợ đối phương biết Lâu Điệp mời bác sĩ tâm lý.
Thang Đồ ngồi xuống đối diện Sầm Từ, rút đũa ra:
Mình thấy Lâu Điệp mà giở thủ đoạn thì trình độ không hề thấp đâu.

Nghĩ lại Trần Huyên Nhụy cũng rất tài giỏi, năng lực tạo và dẫn dắt tin tức không hề thấp, ngược lại phía Tịch Quý, tuy cũng chuẩn bị đầy đủ tuyên truyền PR sau khi nhận giải diễn viên mới xuất sắc, nhưng hiển nhiên vẫn bị phía Lâu Điệp lấn lướt.
Đợi Thang Đồ đi khỏi, Sầm Từ gọi điện thoại cho Tần Huân.
Người nổi tiếng đột ngột thường là vậy, có bao nhiêu người thích bạn, sẽ có bấy nhiêu người ghét bạn.
Đoàn khẩu chiến chen nhau như ong vỡ tổ, gặng hỏi Tịch Qủy, giải diễn viên mới xuất sắc nhất có phải đã được sắp đặt từ trước hay không?
Lâu Điệp trở thành người thắng cuộc, chiều hướng dư luận luôn nghiêng về phía cô ấy, Kiều Giai Giai cũng được hưởng lợi theo, Tịch Quý thì hoàn toàn ngược lại, bên quan hệ công chúng càng cố thanh minh, đối phương lại càng tập trung đào sâu vào diễn xuất để nói khiển đội ngũ của Tịch Qúy rất bị động.
Đến giờ ăn trưa, Tịch Quý buộc phải đứng ra lên tiếng, tỏ ý mình sẽ trau dồi kỹ năng diễn xuất, không để người hâm mộ thất vọng.
Sầm Từ gật đầu:
Cũng làm về tâm lý, ngày trước còn nghiên cứu đề tài liên quan đến trí nhớ con người, người nghiên cứu được đề tài này không hề tầm thường, lẽ nào cô Bạch lại chưa từng nghe qua chút gì?
Đũa của Thang Đồ khựng lại:
Nghiên cứu đề tài về trí nhớ con người... Người cậu nói tên là gì vậy?

Sầm Từ cúi đầu gắp thức ăn, thuận miệng đáp:
Thẩm Tự.

Tay Thang Đồ khẽ run lên, suýt đánh rơi đùa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.