• 586

Chương 154: Có thể xảy ra chuyện thật rồi


Bữa trưa hôm nay là Tần Huân trực tiếp dặn nhà hàng Ký mang đến, Thang Đồ mừng rỡ không thôi, chưa đến giờ ăn đã bày sẵn ra bàn rồi. Còn chưa8 kịp khởi động vị giác thì mẹ của Dương Tiểu Đào đến.

Sầm Từ và Thang Đồ nghe mẹ Dương nói thì rất kinh ngạc, cơm cũng không ăn nữa,3 Thang Đồ tiếp đón mẹ Dương, Sầm Từ thì tạm thời mang thức ăn vào phòng bếp, dọn sạch bàn.

Sầm Từ đi rót nước, sau khi vào phòng họp9 thấy mẹ Dương vô cùng kích động, không chịu ngồi xuống mà cứ giữ chặt cổ tay Thang Đồ gặng hỏi:
Liệu có xảy ra chuyện gì không? Con bé khô6ng ở nhà, mãi cũng không thấy về nhà!


Nhanh vậy à?
Sầm Từ kinh ngạc.

Giới giải trí là thế đấy.
Giọng điệu Trần Huyên Nhụy nghe như mỉa mai lại có chút bất lực:
Lần này chị Điệp lên top tìm kiếm, không ít người ngày trước lạnh nhạt thờ ơ giờ đều chạy đến, tôi rất xem thường loại người này, thật đấy, sông có khác người có lúc, ai dám đảm bảo mình có thể suôn sẻ hay đen đủi cả đời chứ? Nâng cao đạp thấp có ý nghĩa lý gì không? Lúc trước chị Điệp chịu biết bao ấm ức và ghẻ lạnh, lời mấy người đó nói khó nghe lắm, gì mà không còn vẻ vang nữa, hết thời rồi, khó được giao tác phẩm lớn? Bây giờ thấy chị Điệp có chút khởi sắc thì vội vàng chạy đến xum xoe, muộn rồi! Có câu gì ấy nhỉ, tôi của hôm nay anh lạnh lùng thờ ơ, tôi của ngày mai anh với tay không tới.

Sầm Từ bên này yên lặng lắng nghe, trong lòng cũng suy tư, chuyện gió chiều nào ngả chiều đó đầu chỉ xảy ra trong giới giải trí? Chắc Trần Huyên Nhụy cũng đã nhẫn nhịn rất nhiều năm, nay mượn cơ hội này để ra vẻ báo đao chưa già.
Trần Huyên Nhụy nghe vậy rõ ràng thoải mái hơn:
Cô không giận thì tốt quá, chị Điệp cũng sợ cô suy nghĩ nhiều, dặn tôi bất luận thể nào cũng phải giải thích rõ với cô.

Các cô làm việc có quy củ của mình, không cần thiết phải giải thích với tôi.
Sầm Từ rất lý trí.
Trần Huyên Nhụy thở dài:
Tuy đúng là như vậy, nhưng dù sao cô cũng là bác sĩ tâm lý của chị Điệp, chị ấy sợ cô hiểu lầm.

Sầm Từ dừng bút, ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói:
Yên tâm, dù bên ngoài bàn luận sôi nổi thế nào? Dù Lâu Điệp có thể nhân cơ hội này để lấy lại độ nổi tiếng hay không? Nhưng đã đến câu lạc bộ Môn, mọi tài liệu khách hàng đều được bảo mật, phóng viên có hỏi đến chỗ tôi cũng sẽ không thu được gì.

Đây chính là nguyên nhân khiến Sầm Từ không thể ghét nổi Lâu Điệp và Trần Huyên Nhụy, tin tức trên mạng lúc này không ngừng được cập nhật, lượt tìm kiếm cũng tăng cao, vậy mà Trần Huyền Nhụy vẫn nhớ việc gọi điện thoại cho Sầm Từ, đúng là một người làm việc chu toàn.
Sầm Từ nói:
Không đến mức tức giận, dù sao các cô cũng đã rất khéo léo tránh kéo Tần Huân vào, dù là vô tâm hay cố ý.

Nếu tên Tần Huân bị kéo vào, cô mới tức giận.
Trần Huyên Nhụy nghe xong chỉ cười trừ, Sầm Từ nói thẳng vào điều cô ấy đang lo lắng, khiến Trần Huyên Nhụy có chút lúng túng, vội nói:
Bác sĩ Sầm đừng nghĩ ngợi nhiều, tôi và chị Điệp đương nhiên rất có lòng tin với đạo đức nghề nghiệp của cô.

Sầm Từ

một tiếng, ngẫm nghĩ rồi hỏi cô ấy:
Hôm qua cô nói với tôi, Lâu Điệp và Kiều Giai Giai không thân với nhau lắm.


Đúng vậy, một người là đàn chị, một người là đàn em, thật sự không thân thiết gì.
Trần Huyên Nhụy là người thông minh, hiểu được ý Sầm Từ muốn nói:
Tối qua đồng người, có một số lời không tiện nói, thật ra giới của chúng tôi là vậy đấy, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, không cần giao tình sâu đậm gì nhiều.

Trần Huyên Nhụy nói cảm ơn Sầm Từ, rồi hỏi thêm bao giờ cô và Tần Huân có thời gian rảnh, Lâu Điệp muốn mời họ ăn cơm.

Ăn cơm thì không cần, nhưng tôi muốn biết tiếp theo Lâu Điệp có dự định gì.

Trần Huyên Nhụy vui vẻ nói:
Đương nhiên là nhận phim mới, cô không biết thôi, sau khi dư luận chú ý thì có kịch bản dâng đến tận cửa rồi.

Sầm Từ đặt cốc nước xuống, ngước mắt lên nhìn Thang Đồ, Thang Đồ nói ngắn gọn:
Hai hôm nay D5ương Tiểu Đào xin nghỉ phép, nói là trong người không khỏe, nhưng em ấy không hề về nhà, nói với mẹ là sang nhà bạn ở hai ngày, nhưng trên thực tế Dương Tiểu Đào không hề đến nhà bạn.

Sầm Từ kinh ngạc, hỏi mẹ Dương:
Không liên lạc được với Dương Tiểu Đào ạ?


Đúng vậy, nó tắt máy!
Mẹ Dương sốt ruột giậm chân.

Cô biết người bạn mà Tiểu Đào nói, hai đứa rất thân nhau nên cô cũng không nghi ngờ gì.
Giọng mẹ Dương dồn dập:
Những sáng nay lúc cô đi dạo trung tâm thương mại thì gặp người bạn của Tiểu Đào, con bé nói mấy ngày nay không gặp Tiểu Đào, buổi tối Tiểu Đào cũng không ở chỗ con bé...

Sầm Từ gọi điện thoại cho Dương Tiểu Đào. Quả nhiên, đầu dây bên kia báo đang tắt máy.

Chuyện trên đời là vậy, tải ông mất ngựa chưa biết họa hay phúc, đúng là tạo hóa trêu ngươi con người.

Cơ hội lần này với chị Điệp mà nói tốt vô cùng, chắc là do trời cao thương xót.

Sầm Từ thở dài nói:
Dù là trời cho cơ hội, cũng phải bắt trúng mới được, Lâu Điệp có diễn xuất có tác phẩm, cơ hội này đúng là cô ấy nắm bắt rất tốt.

Sầm Từ và Thang Đồ liếc mắt nhìn nhau.
Hai hôm nay Dương Tiểu Đào quả thật không hề đến phòng khám, trước đó Thang Đồ nhận được tin nhắn xin nghỉ phép của Dương Tiểu Đào, nói mình thấy không khỏe nên muốn xin nghỉ vài ngày, khi ấy Thang Đồ đã đồng ý luôn.
Thang Đồ nghĩ rằng cô nhóc này đang buồn vì chuyện của Đoàn Ý, mà dù Dương Tiểu Đào có không khó chịu thì Thang Đồ cũng định cho cô ấy chút thời gian để xử lý vấn đề tình cảm.
Cũng có người gọi, nhưng không phải Thang Đồ.
Là Trần Huyên Nhụy.
Cuộc gọi kết nối, cô ấy áy náy nói:
Bác sĩ Sầm, chuyện tin tức tìm kiếm hôm nay... cô không giận chứ?


Nói cách khác, các cô đột nhiên nảy ra ý định thôi?


Phải mà cũng không phải.
Trần Huyên Nhụy nhẹ giọng nói:
Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn tin tức và kế hoạch PR từ trước, cũng nghĩ ra một vài phát ngôn để dẫn dắt dư luận, lúc đó tôi nghĩ nếu muốn cướp sự chú ý thì chắc chắn chị Điệp không phải là đối thủ của Tịch Quý, nhưng không ngờ tới qua Tịch Quý gây sự, giám đốc Tân lại thêm dầu vào lửa, vì vậy lúc lên sân khấu chị Điệp nhân đó mà phát huy, nên hôm nay mới có tin tức tìm kiếm này.

Sầm Từ khẽ cười.
Buổi chiều, câu lạc bộ Môn yên ắng khác thường.
Sầm Từ không có lịch khám, nhân thời gian rảnh rỗi sắp xếp lại hồ sơ khách hàng lúc trước.
Di động đặt cạnh tay cô, để tiện nghe máy bất cứ lúc nào.
Nào ngờ mẹ Dương lại nói hai hôm nay không thấy Dương Tiểu Đào đầu.
Bình thường Dương Tiểu Đào sống một mình, nhưng cách nhà không xa lắm, hai hôm trước có một tối mẹ Dương đến nhà Dương Tiểu Đào, mang ít trứng gà cho cô ấy, nhưng không thấy Dương Tiểu Đào ở nhà, gọi điện thoại thì không nghe máy.
Lúc đầu mẹ Dương không nghĩ ngợi nhiều, thấy thời gian cũng chưa muộn lắm, đoán là cô đi ăn với bạn nên không nghe thấy tiếng chuông di động. Nhưng một lúc sau Dương Tiểu Đào đã nhắn tin cho mẹ Dương nói mấy hôm nay cô không ở nhà, có người bạn không được khỏe nên cô ấy sang đó chăm sóc.
Cô hỏi Trần Huyên Nhụy đó là kịch bản phim gì.

Trần Huyên Nhụy càng thêm vui mừng, nói thật trùng hợp, nhân vật lần này rất giống với
Trần Kiều
quan trọng hơn là đòi hỏi diễn viên phải có nền tảng hát Kinh kịch, đúng là trời ban mà.

Đối với chuyện chọn kịch bản, Sầm Từ là người ngoài nghề, cô nói thật với Trần Huyện Nhụy:
Là bác sĩ tâm lý của Lâu Điệp, tôi không khuyến khích cô ấy nhận vai diễn tương tự, điều này rất dễ khiến cô ấy lún sâu vào đó.


Trần Huyên Nhụy nói đã ký hợp đồng rồi, lần này Lâu Điệp rất kiên quyết, trao đổi với đạo diễn chưa được hai giờ đã ký rồi, xem ra rất mong nhận được kịch bản này.

Sầm Từ hết cách, thở dài nói với Trần Huyên Nhụy, thổi được, vậy trong thời gian này nhất định phải đảm bảo lịch khám của cô ấy.

Trần Huyên Nhụy hứa hẹn liên tục.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.