• 635

Chương 170: Đòn sát thủ


Sầm Từ nói thẳng thừng như thế, Trần Huyên Nhụy cũng không định giấu cô nữa, bèn bảo, quả thật cô ấy có suy nghĩ đó.

Trần Huyên Nhạy8 cảm thấy hiện giờ Lâu Điệp đang có cơ hội nổi tiếng trở lại, cô ấy lo chẳng may bị người khác đào bới ra việc Lâu Điệp phải đi gặp bác sĩ tâ3m lý thì chắc chắn sự nghiệp của Lâu Điệp sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Cô ấy khẩn khoản nài nỉ Sầm Từ
Lễ trao giải lần này chỉ có thể 9nói là một cơ hội cho chị Điệp, nếu chỉ dựa vào mỗi việc đó để nổi tiếng lại thì quá khó, nên vai diễn này vô cùng quan trọng với chị Điệp, k6hông thể duy trì độ hot mãi bằng việc dựa vào tin tức ăn theo buổi lễ trao giải được đúng không? Bác sĩ Sầm, hy vọng cô có thể hiểu cho, làm 5diễn viên lúc mới nổi tiếng thì dựa vào thực lực, khi đã có tiếng tăm rồi thì phải dựa vào vận mệnh, thật sự là vậy đấy, có quá nhiều nhân tố không xác định. Bây giờ rất nhiều cư dân mạng quan tâm đến vai diễn này của chị Điệp, nếu phất lên được thì chị ấy trở lại ngày xưa, nếu không thì có lẽ cả đời chỉ thế này thôi.

Anh nói mình phải đi công tác mấy ngày, trong thời gian này hy vọng cô đừng lo chuyện bao đồng quá nhiều, chăm sóc bản thân mình thật cẩn thận.
Sầm Từ lại cầm điện thoại lên, xuống giường chuyển sang ngồi ghế quý phi, khoanh tròn chân lại, bên ngoài cửa sổ rõ ràng đang chan hòa nắng ấm của mùa xuân, trăm hoa đua nở hết sức rực rỡ, vậy mà tấm trạng cô lại xuống dốc đến cực điểm.
Cô ấn điện thoại gọi cho Tần Huân. Từ trước đến nay cô chưa từng làm vậy. Khi điện thoại được kết nối, cô loáng thoáng nghe thấy Tần Huân đang nói chuyện với ai đó, hình như anh đang bận rộn công việc. Sầm Từ thầm nghĩ có vẻ mình gọi không đúng lúc rồi, thật ra cô cũng chẳng có chuyện gì quan trọng cả.
Lý luận gì đây chứ!
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Sầm Từ cảm thấy thoải mái hơn chút ít.
Buổi chiều, Bùi Lục mang tin tức mới đến.
Sầm Từ cũng không rõ tại sao hôm nay tâm trạng lại bức bổi đến vậy, không thể giải tỏa nó được nên trong lòng vô cùng khó chịu. Rõ ràng có bệnh, tại sao không chịu hợp tác với bác sĩ để chữa trị đàng hoàng? Chẳng lẽ danh và lợi quan trọng hơn cả tính mạng sao?
Tính mạng chỉ có một, phải biết quý trọng chứ!
Trên thế gian này có biết bao người phải cố hết sức mình chỉ vì được sống? Sống chính là bản năng của con người.
Tim cố đập thình thịch.
Tần Huân ở đầu bên kia cố tình nói thêm câu nữa:
Hôm qua em nhập tâm như thế, sao anh có thể vô duyên làm em mất hứng.

Sầm Từ đáp
em cúp máy đây
, tỏ ra không muốn nói gì với anh nữa, Tần Huân cười khẽ, nói:
Được, cúp máy đi, ở đây anh vẫn còn chút việc, em nhớ lời anh đấy, mấy ngày tới anh không ở bên, nếu có thể thì em hãy hạn chế tiếp xúc với chuyện nguy hiểm, nghe rõ không hả?

Cô cố gắng kiềm chế, hỏi Trần Huyên Nhụy:
Những gì cô nói là ý của công ty? Là ý của cô? Hay là ý của Lâu Điệp?

Trần Huyên Nhụy im lặng, rất lâu sau mới trả lời:
Chị Điệp cũng nghĩ như thế.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Sầm Từ ngồi trên giường chầm chậm thở hắt ra, trong lòng càng khó chịu, bực bội hơn. Cô ném điện thoại về tủ đầu giường, nhân đó nhìn tờ giấy Tần Huân để lại.
Không có thời gian...
Một phần do lúc ở phòng khám Tần Huân xử lý vết thương giúp cô, một phần do sau khi về nhà hai người...
Sầm Từ liếc mắt nhìn lên giường. Chiếc ga nhăn nhúm dường như đang gợi nhớ lại cảnh nồng nàn kịch liệt của đêm qua.
Hiện giờ cứ mười lăm người thì có một người có thể mắc bệnh trầm cảm, tỉ lệ mắc bệnh trầm cảm rất cao, nhưng loại bệnh tâm lý này lại dễ bị con người coi thường nhất.

Trầm cảm không đơn giản là cảm xúc bộc phát, cô cảm thấy có vẻ tâm trạng Lâu Điệp khá tốt, ý chí phấn chấn, nhưng không có nghĩa là bệnh trầm cảm của cô ấy đã khỏi, có nhiều người nhìn rất lạc quan, một ngày trước vẫn tiệc tùng vui vẻ, nhưng hôm sau đã có thể nhảy lầu tự sát.
Sầm Từ chau mày nói.
Trần Huyên Nhụy trầm mặc rất lâu, rồi đáp:
Nhưng quả thật tình hình bây giờ không cho phép chị Điệp đi khám, chuyện này đạo diễn cũng không biết, lỡ biết thì..

Giọng nói của Tần Huân truyền tới:
Vừa mới dậy à?

Sầm Từ nhìn đồng hồ, cô thật sự ngủ quên mất, bèn đáp
ừ một tiếng, rồi hỏi anh sáng nay mấy giờ đi, sao không báo trước với cô chuyện anh đi công tác.
Tần Huân cười nói:
Anh đi sớm lắm, không cần đánh thức em dậy, vốn tối qua anh định thông báo cho em chuyện đi công tác, nhưng về nhà muộn quá, hơn nữa hai chúng mình cũng không có thời gian nói chuyện khác.

Tần Huân cũng biết cô sẽ lấn cấn những lời anh nói, bèn bổ sung thêm:
Dù là ở bệnh viện, bác sĩ cũng phải tôn trọng sự lựa chọn của bệnh nhân.

Tần Huân nói thẳng vào vấn đề, nhưng trong lòng Sầm Từ vẫn cảm thấy khó chịu. Song cô nghĩ không cần thiết phải mất thời gian với anh vì chuyện này, liền ậm ừ một tiếng, không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của anh:
Cũng không phải em lo lắng hay muốn ra sức làm đến cùng, em chỉ cảm thấy sao từ khi quen anh, công việc của em lại trở nên nguy hiểm thế nhỉ?

Tần Huân khẽ cười:
Vậy chẳng phải chứng tỏ anh thích hợp làm sứ giả bảo vệ người đẹp nhất sao?

Sầm Từ thở dài thườn thượt. Tận Huân nghe vậy liền nhận ra là có chuyện, bèn hỏi cô làm sao. Sầm Từ nhớ lại những lời anh vừa nói, chợt không muốn nói gì thêm bèn giục anh cúp máy. Nhưng Tần Huân không yên tâm, vẫn tiếp tục gặng hỏi.
Sầm Từ cũng không lưỡng lự nữa, kể tóm tắt chuyện của Lâu Điệp cho anh nghe. Tần Huân nghe xong mới yên tâm, nói:
Em chỉ là bác sĩ điều trị, không phải là người giám sát, cũng không phải là bạn bè chí cốt của cô ấy, mà kể cả là bạn bè chỉ cốt cũng không thể bắt ép họ, nếu cô ấy đã muốn trốn tránh thì em hãy tôn trọng lựa chọn của cô ấy đi.

Thật ra cô không đồng ý với suy nghĩ của Tần Huân. Cách nói và quan điểm của anh rất đúng, VÌ xét về góc độ hợp tác, Lâu Điệp chỉ là khách hàng, khách hàng có muốn tiếp tục hợp tác hay không là quyền của họ. Nhưng khách hàng lại là bệnh nhân, hơn nữa lại còn là bệnh nhân không biết bệnh tình của mình nghiêm trọng đến cỡ nào, làm sao cô có thể trơ mắt khoanh tay nhìn bệnh trạng của khách hàng xấu đi chú?
Sầm Từ cảm thấy đau đầu. Cô day huyệt thái dương, kiên nhẫn nghe Trần Huyên Nhụy nói hết, cuối cùng thở dài một tiếng, hỏi:
Ý cố là, nổi tiếng quan trọng hơn tất cả, kể cả tính mạng?

Trần Huyên Nhụy không ngờ cô lại nói thể, ngẩn người, một lúc lâu sau mới ngập ngừng hỏi:
Không... đến mức nghiêm trọng thể chứ?


Vậy là cô không hề biết bệnh trầm cảm đáng sợ thế nào rồi.

Sầm Từ và Thang Đồ ăn cơm xong thì về phòng điều trị của mình làm việc. Cô lễ tân mà Tần Huân sắp xếp thấy Bùi Lục lạ mặt nên chặn anh lại.

Bùi Lục lập tức lấy thẻ cảnh sát ra. Nào ngờ cô gái đó dõng dạc đáp lại:
Cho dù lãnh đạo thành phố đến nếu cần chờ cũng phải chờ, cần hẹn trước cũng phải hẹn trước.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.