• 587

Chương 171: Muốn kết hôn với cô ấy


Dương Tiểu Đào không biết mình đã bị nhốt ở nơi này bao lâu, cũng không biết đây là đâu. Lúc bị đưa đến đây, cô vẫn còn đang bị hôn mê, khi có ý th8ức rồi thì phát hiện mắt mình bị bịt kín, hai tay bị trói chặt, không cử động được.

Nhưng bất ngờ hơn cả là ngay từ đầu cô đã không hề cảm t3hấy sợ. Vị trí nhớ của cô vẫn còn.
Lúc đó tâm trạng của cô đã xuống dốc đến mức nào, cô cũng không biết nữa. Cho đến khi cố định mở cửa nhà, bất thình lình một dự cảm kỳ lạ lại dâng lên, hình như có người đang nhìn cô chằm chằm.
Lần này giống như đang nhìn trộm.
Chuyện tình cảm thì khó có thể thỏa hiệp, nhưng lý trí thì kéo cô lại, nói với cô rằng, nếu thật sự thích Đoàn Ý, vậy hãy chờ anh ta xử lý xong chuyện tình cảm của mình rồi hãy nói tiếp.
Sau khi chia tay, thời gian dường như trở nên dài đằng đẵng, mỗi giây mỗi phút đều là nỗi giày vò vô cùng vô tận.
Phạm vi Dương Tiểu Đào có thể hoạt động được chính là trên giường. Ăn uống, vệ sinh, ngủ nghỉ đều chỉ xung quanh giường. Không bao lâu sau khi bị bắt tới đây, cô không bị bịt mắt nữa, nhưng tay vẫn bị trói, một chiếc còng khóa tay cô vào đầu giường, đừng mơ đến chuyện tháo ra.
Đó là một chiếc giường đôi. Ga trải giường không còn mới, song khá sạch sẽ, chăn gối đều một màu đỏ rực. Cô lại nhìn xung quanh căn phòng, đều dán chữ Hỉ đỏ rực.
Rất lạnh, không khác gì hôn một tảng băng. Dương Tiểu Đào giật mình, cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt.
Khi có ý thức thì cô đã ở nơi này rồi.
Không phải cô chưa từng nghi ngờ Đoàn Ý, thầm nghĩ liệu có phải anh ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc, nên cứ mãi lén lút bám theo cô. Nhưng cô lại cảm thấy anh ta sẽ không đến mức ấy, hai bên đều đã là người trưởng thành, sẽ không làm những chuyện như thế. Hơn nữa khi đó cô cũng đã nói rất rõ ràng với Đoàn Ý, sở dĩ cô nói chia tay là vì không muốn chen chân vào tình cảm giữa anh ta và Nghê Kiều.
Chắc hẳn anh ta hiểu rõ ý cô, chỉ cần anh ta cắt đứt hẳn với Nghề Kiều thì tình cảm của họ vẫn sẽ tiếp tục.
Không, Đoàn Ý cho rằng hiện giờ cô và anh ta đã là vợ chồng, chỉ thiếu giờ đẹp để cử hành nghi thức hôn lễ là viên mãn. Dương Tiểu Đào ngồi rúm ró ở đầu giường. Cô đã được mặc bộ váy màu đỏ, chỗ xương quai xanh có may thêm vải ren, dùng lời của Đoàn Ý để nói thì chính là: Xinh đẹp, gợi cảm.
Cô nhìn lối đi u ám không thấy điểm đầu ở phía đằng trước. Cô biết đầu bên kia có một cánh cửa, giống như cửa sắt, rất nặng nề, mỗi lần mở đầu phát ra tiếng chói tai. Có hôm Đoàn Ý trở về, hôn khỏe mỗi cô và nói:
Không được tạo ra tiếng động quá lớn, nếu không người khác sẽ phát hiện ra vợ anh mất...

Một không gian khép kín giống như một căn nhà bị bỏ hoang, nhưng xung quanh lại là tường đá. Không có cửa sổ nên không thấy ánh mặt trời, ánh sáng duy nhất chính là ngọn nến trên bàn đá cách có khoảng hơn hai mét.
Hình dạng cây nên nhìn rất quen, sau khi quan sát kỹ, cô nhận ra chính là loại nến hỉ rất dài và thô, được đốt lên sau khi có được kéo miếng bịt mắt xuống, sáp nến chảy xuống kết lại đặc quánh xung quanh thân nến, y hệt như nước mắt.
Là kẻ nào?
Song cảm giác ấy rất ngắn ngủi, rồi biến mất.
Nhưng cô không nhìn thấy, cũng không tìm thấy. Giống như một bóng ma cứ đi theo cô, chỉ có thể cảm nhận được.
Nhưng tối hôm đó, cảm giác ấy đột ngột biến mất.
Chính là Đoàn Ý!
Sao Đoàn Ý lại xuất hiện ở đây, Dương Tiểu Đào không biết, trong mắt cô, anh ta cứ như từ trên trời rơi xuống vậy, sau đó cô bị Đoàn Ý đưa đi như thế nào, đến bây giờ cô vẫn không nhớ rõ.
Dương Tiểu Đào thấy lạnh sống lưng, quay phắt đầu lại. Sau lưng cô là hành lang, cuối hành lang là căn hộ đối diện.
Đúng lúc này, đèn cảm ứng đột nhiên tắt phụt. Trong nháy mắt, tất cả chìm trong bóng tối. Cô nhắm mắt lại, cố gắng nhanh chóng thích ứng với bóng đêm. Nhưng dù không cần dùng mắt nhìn, cô vẫn cảm nhận được rõ ràng có kẻ đang nhìn mình chằm chặp.
Cô muốn quay người bỏ chạy.
Nhưng khi suy nghĩ này vừa lóe lên, cô nhìn thấy rõ gương mặt của kẻ đó.
Cô chủ động đề nghị chia tay với Đoàn Ý. Anh ta không nói đồng ý, nhưng cũng không liên lạc với cô nữa. <9br>
Dương Tiểu Đào cố gắng tự nhủ với chính mình, mối tình này chỉ là một giấc mơ viển vông mà thôi, phải tỉnh táo nhận thức được hiện thực, kh6ông thể tiếp tục đắm chìm nữa. Việc cô thích Đoàn Ý là thật, nhưng Sầm Từ nói đúng, dù tình cảm này thanh thuần đến thế nào, nhưng chỉ cần có người 5bị tổn thương, vậy thì nó đã trái đạo đức rồi.
Cô có tủi thân không?
Thỉnh thoảng cô lại nhớ đến gương mặt Đoàn Ý, nhớ đến từng chút chuyện liên quan đến anh ta, mỗi chuyện đều như một món bảo bối, rồi sau đó viền mắt lại hoe đỏ. Dương Tiểu Đào không còn tâm trạng làm việc, tan làm cũng không biết phải làm gì, sau đó muốn đi uống rượu với bạn bè, say rồi có lẽ sẽ quên được rất nhanh.
Cho đến hôm đó, cô về nhà khá muộn. Khi đến cổng khu nhà, Dương Tiểu Đào vô thức dừng lại, trước đó cô thường xuyên cảm thấy có người đang theo dõi mình.
Dương Tiểu Đào chỉ nhở khi ấy cả người Đoàn Ý chìm trong màn đêm, sải từng bước về phía cô, nhưng không hề có tiếng bước chân, cứ như anh ta lơ lửng trên không trung vậy, vì cô biết đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang vô cùng nhạy, song lúc ấy từ đầu đến cuối nó không hề sáng.
Cô mở to mắt nhìn anh ta đến trước mặt mình, rồi lại mở to mắt nhìn anh ta ghé mặt xuống.
Có chứ.
Có lúc Dương Tiểu Đào cũng tức giận, thầm nghĩ mình thích Đoàn Ý như thế thì sai chỗ nào? Anh ta chưa kết hôn, cũng vì không còn tình cảm với Nghề Kiều nữa nên mới muốn chia tay, chẳng lẽ cứ bắt cô mang cái danh kẻ thứ ba sao? Cô nào có thể coi là kẻ thứ ba?
Cũng không biết có phải do ảo giác hay không, mà trước đó dù Dương Tiểu Đào đi làm, cô vẫn luôn cảm thấy có một đôi mắt dõi theo mình chằm chằm, nếu tính lại thời gian bắt đầu xuất hiện ảo giác này, cô
nghĩ có lẽ là sau khi chia tay Đoàn Ý.
Đến khi mắt đã thích nghi, cô chợt nhìn thấy mấy cái bóng ẩn nấp trong màn đêm.
Không, không phải là mấy cái bóng, là một người.
Cô không nói ra không có nghĩa là cô không khao khát, không có nghĩa là không chờ đợi. Cô vẫn đang chờ anh ta có thể cho cả hai một lời giải thích. Hoặc chờ bản thân có thể hoàn toàn quên anh ta. Nhưng sau khi cảm giác bị theo dõi biến mất, Dương Tiểu Đào lại bắt đầu nghi ngờ suy đoán của mình, cô nghĩ có lẽ trước đây chẳng có ai theo dõi cô cả, tất cả chỉ do ảo giác mà thôi.
Có lẽ Đoàn Ý và Nghề Kiều đã nối lại tình xưa, dù gì cũng là tình cảm bao nhiêu năm, còn cô chẳng qua chỉ là một khúc nhạc ngắn ngủi trong cuộc đời của anh ta mà thôi.
Một người đàn ông.
Dương Tiểu Đào giật mình, kẻ đó xuất hiện từ khi nào? Vừa rồi khi đèn còn sáng cô thấy rõ ràng không có ai trên hành lang, hơn nữa chỉ cần đưa mắt là có thể nhìn đến cuối hành lang, không có bất cứ chỗ nào ẩn nấp được.
Nhưng tối hôm ấy, khi Đoàn Ý áp mỗi tới, cả người Dương Tiểu Đào lại cứng đờ.
Đây là cảm giác gì vậy?
Đoàn Ý hôn cô.
Dương Tiểu Đào từng được Đoàn Ý hôn, khi môi và răng chạm vào nhau, cô đã nghĩ hạnh phúc trên thế gian này chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.
Lúc vừa mới được kéo bịt mắt xuống, sau khi nhìn thấy khung cảnh này, Dương Tiểu Đào liền nhớ ngay đến những gì nhân chứng ở nghĩa trang nói: Nến Hỉ long phượng, như kết hôn vậy.
Đoàn Ý muốn kết hôn với cô.
Có lẽ sau đó hắn đã bôi dầu lên bản lề cánh cửa, nên khi mở không còn nghe thấy tiếng động nào nữa.

Dương Tiểu Đào thầm nghĩ chắc đã mấy ngày trôi qua rồi. Mấy ngày này, tâm trạng cô cũng có sự thay đổi. Ban đầu là kinh ngạc, sau đó là sợ hãi, còn bây giờ...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.