• 587

Chương 172: Như vậy chẳng phải tốt hơn ư?


Nếu không có lần bắt cóc này, có lẽ Dương Tiểu Đào sẽ không thể hiểu Đoàn Ý một cách sâu sắc đến mức ấy. Không sai, cô coi sự việc lần này là m8ột vụ bắt cóc, ít ra ban đầu là như vậy, cô bị hắn cưỡng ép đưa đến nơi này khi không hay biết gì, cách xa gia đình bạn bè, biệt lập với thế giớ3i bên ngoài.

Đoàn Ý vẫn mặc đồ âu giày da như mọi khi, hình như dù vào hoàn cảnh nào hắn cũng chưa từng để mình trông nhếch nhác. Hắn đặ9t đồ ăn lên bàn đá, mùi vị thức ăn tỏa ra thơm lừng.

Dương Tiểu Đào không động đậy, vẫn ngồi cuộn chân trên giường, tóc tai xõa tung, 6nhìn chằm chằm từng hành động của Đoàn Ý. Thấy cô nhìn mình, Đoàn Ý mỉm cười đi đến bên giường rồi ngồi xuống. Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt của5 Dương Tiểu Đào, nhẹ giọng hỏi:
Nhớ anh rồi đúng không? Em yên tâm, anh sẽ không bỏ lại em một mình ở đây đâu.
Dương Tiểu Đào mặc cho hắn sờ mặt mình, ngón tay hắn ấm nóng nhưng cả người cô lại cứng đờ. Cánh môi cô run run, hỏi hắn:
Khi nào thì anh thả tôi đi?
Ngón tay Đoàn Ý chợt khựng lại, hắn chăm chú nhìn khuôn mặt cô với ánh mắt khó hiểu:
Đi? Sao em lại muốn rời đi? Anh không tốt với em sao?

Dương Tiểu Đào lắc lắc cổ tay mình, hỏi ngược lại:
Đây là cái tốt anh dành cho tôi ư?

Đoàn Ý đưa mắt nhìn xuống, ánh mắt tỏ vẻ xót thương:
Nếu anh không làm vậy, sao em có thể một lòng một dạ đi theo anh chứ?


Đoàn Ý, anh...

Dương Tiểu Đào vội vàng lồm cồm ngồi dậy, dây thần kinh được thả lỏng. Cô vô cùng hy vọng cái tên Nghề Kiều sẽ có được chút tác dụng, vì theo suy đoán, với tính cách của Nghê Kiều chắc chắn cô ta sẽ không bao giờ chịu dễ dàng chia tay với hắn, khúc mắc tình cảm của hai người này vẫn luôn còn đó. Dù sao vẫn chưa cắt đứt hoàn toàn.
Nét cười trong mắt Đoàn Ý rất đậm:
Như vậy chẳng phải tốt hơn ư?

Dương Tiểu Đào sửng sốt. Cái gì tốt hơn?
Đoàn Ý dán sát vào lưng cô, ghẻ mặt lại, một tay túm lấy eo cô, nở nụ cười mờ ám...

Không kích thích ư? Em không sướng ư? Nghĩ mà xem, Nghê Kiều vẫn một mực đợi anh, cả ngày lẫn đêm đều đang đợi anh, có lẽ còn khóc nữa, hoặc có lẽ đang nổi giận đùng đùng... Nhưng người đàn ông cô ta đang chờ đợi ấy lại đang cùng em mây mưa

Dương Tiểu Đào cố sức vùng ra khỏi hắn, gào lên đủ rồi, bảo hẳn đừng nói nữa.

Tôi, tôi nghĩ... nếu anh muốn cưới tôi, có phải nên nói rõ ràng với Nghề Kiều không? Bây giờ anh như thế này, cô ấy có biết không? Chắc chắn không biết đâu nhỉ, có thể cô... cô ấy vẫn đang đợi lời giải thích của anh đây. Đoàn Ý, nếu... nếu anh thật lòng thích tôi, anh nên nói chuyện rõ ràng với Nghề Kiêu, đúng không?

Một tay của cô bị còng cứng, đành dùng tay còn lại chống lên ngực Đoàn Ý, cố gắng xoa dịu hắn. Cô luôn phải tự nhủ, hiện giờ hắn không bình thường, không thể cứng rắn đối chọi được.
Đoàn Ý ngẫm nghĩ rồi đứng dậy.
Tay Đoàn Ý trượt từ gò má xuống cổ cô, nhẹ nhàng mơn trớn, giọng trầm thấp:
Tiểu Đào, em đã được gả cho anh rồi, còn muốn đi đâu nữa?


Tôi không... Anh tỉnh táo lại đi!

Đoàn Ý bật cười:
Em đang trách anh chưa cử hành hôn lễ đúng không? Đừng nôn nóng, sẽ nhanh thôi.
Dương Tiểu Đào nghe hắn nói vậy, con tim bỗng thắt lại, sẽ nhanh chóng cử hành hôn lễ tức là sao? Cô buột miệng:
Anh làm như vậy là phạm pháp đẩy, Đoàn Ý, anh có tương lai rộng mở.
Đoàn Ý chăm chú quan sát Dương Tiểu Đào dưới ánh nến, không thèm để ý gì đến lời nói của cô. Tầm mắt hắn di chuyển từ khuôn mặt xuống đến chiếc cổ trắng ngần, dừng lại ở những vết đỏ đậm nhạt khác nhau thấp thoáng bên dưới lớp ren, nhìn một lúc, ánh mắt hắn chợt thay đổi.
Đoàn Ý đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho Dương Tiểu Đào im lặng.
Cô không lên tiếng nữa, nhìn hắn với vẻ cảnh giác. Đoàn Ý khẽ thở dài, hỏi cô có đói không, nếu đói hắn sẽ bón cơm cho cô ăn. Dương Tiểu Đào mím chặt môi không đáp, cũng không muốn ăn, thấy vậy, Đoàn Ý lại nâng tay vuốt ve gương mặt cô:
Đừng như vậy, anh sẽ đau lòng đây
Khóe mắt Dương Tiểu Đào đỏ hoe:
Anh như vậy là sao? Tại sao lại như thế này? Tôi xin anh hãy tha cho tôi đi, tôi.

Cô muốn về nhà, muốn quay lại làm việc, nhớ bố mẹ, nhớ bạn bè, nhớ Sầm Từ và Thang Đồ... Mấy hôm nay đêm nào cô cũng nằm mơ, mơ thấy mình quay trở lại cuộc sống ban đầu, mơ thấy mình ngồi tàu điện ngầm đi làm rồi tan ca như trước kia, nhưng khi mở mắt ra chỉ thấy căn phòng lạnh lẽo này, vắng lặng như tờ, và Đoàn Ý nằm bên cạnh.
Trải qua mấy ngày vừa rồi, Dương Tiểu Đào đã quá quen thuộc với hàm ý của ánh mắt này, cô rùng mình, vô thức rúc người về phía sau. Nhưng chưa kịp tránh đi, Đoàn Ý đã giữ cô lại, kéo mạnh vào lòng mình. Tim của Dương Tiểu Đào nhảy lên tận cuống họng, huyệt thái dương đau giần giật, cô đẩy hắn ra, nỗi sợ cũng dâng lên theo đó. Hắn thuận thế đè cô xuống giường, bàn tay thò vào trong váy ngủ của cô. Cô cuống quýt hét lớn:
Đoàn Ý! Anh... anh còn có Nghề Kiều đấy, anh đã quên Nghê Kiều rồi sao?

Đoàn Ý ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt chứa đầy những dục vọng.
Ngón tay Dương Tiểu Đào run rẩy, thấy hắn dừng lại, trong lòng cô nhen nhóm lên chút hy vọng. Cô nuốt khan một cái, thấy cổ họng mình đau nhói vì khô khốc.
Đoàn Ý đưa tay lên, lần lượt cởi từng khuy áo, nhìn cô chằm chằm nói:
Như vậy... em không thấy càng thêm kích thích sao?
Tim Dương Tiểu Đào hẫng một nhịp. Đoàn Ý đứng dậy, kéo khóa quần xuống.
Dương Tiểu Đào sợ hãi lùi về sau, nhưng Đoàn Ý bắt lại ngay sau đó, hắn dùng lực mạnh đến mức khiến cô thét lên không ngừng. Lần này hắn không đè cô xuống giường nữa, mà đưa lưng cô về phía mình, ấn cô lên vách tường ở đầu giường.
Chính xác là vách đá. Bề mặt đá vô cùng lạnh lẽo, nhấp nhô gồ ghề, sức lực Đoàn Ý rất lớn, cô không vùng vẫy nồi, xương quai xanh bị ép chặt vào một chỗ nhô lên của vách đá khiến cô đau đớn.
Làm việc ở câu lạc bộ Môn bao lâu nay nên cô biết chắc chắn Đoàn Ý có vấn đề, tiếc là trước kia không nhận ra. Nhớ đến đánh giá sơ bộ về tâm lý Đoàn Ý của Thang Đồ lúc trước, lòng Dương Tiểu Đào càng thêm thắt lại.
Cô nghĩ bệnh của Đoàn Ý khá nặng, mấy hôm nay hắn mang lại cho cô cảm giác giống như một người lạ thân quen, trông rất bình thường, nhưng những việc hắn làm đều là những chuyện vô cùng cố chấp, sai lệch.
Tại sao lại như vậy?
Hắn nào cho phép cô trốn tránh, càng đè chặt nửa thân trên của cô, cười khoái trá:
Hay là chúng ta gọi điện cho cô ta, để cô ta nghe thử âm thanh anh cười trên người em... Em kêu cho cô ta nghe đi, kêu giống như mấy đêm trước ấy.


Khi nước mắt của Dương Tiểu Đào tuôn trào, váy ngủ của cô đồng thời cũng bị Đoàn Ý ở sau lưng vén lên!

Tiếp theo sau đó, cô tủi nhục, đau khổ, nhưng lại không làm được gì. Có lẽ do cô nhắc đến Nghê Kiều, cái tên này không hiểu sao lại gây kích thích mạnh cho Đoàn Ý, đêm nay hắn ngang ngược một cách khác thường, động tác mạnh bạo, nhiều phen làm cô đau như muốn chết đến nơi.

Những dòng suy nghĩ luôn quay ngược trở về cái đêm đầu tiên bị hắn đưa về đây.

Đêm đó mới gọi là đau thật sự.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.