Chương 1051: Thân phận người bí ẩn bị phơi bày (1)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 671 chữ
- 2022-02-13 04:03:58
Là cậu Trì, cậu ấy đang đợi ở ngoài của đấy ạ.
Quản gia lặp lại lời vừa rồi một lần nữa.
..
Nghiêm Thừa Trì à, sao8 anh ấy còn đến đây? Cô cho rằng họ đã nói với nhau rất rõ ràng rồi mà.
Ngày nào vụ tai nạn xe còn chưa được điều tra3 ra, thì dù cho họ có gặp nhau, cũng chỉ sẽ xảy ra tranh chấp mà thôi.
Bên cạnh anh, trợ lý Kim đang nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng, cứ liên tục đi tới đi lui quanh anh, miệng mấp máy như thể đang nói điều gì đó.
Cách quá xa nên Hạ Trường Duyệt không thể nghe thấy.
Tài xế, dừng lại!
Vừa nhìn thấy bóng dáng cô đơn lẻ loi của Nghiêm Thừa Trì, trái tim Hạ Trường Duyệt đã như bị bóp chặt.
Vậy nên chỉ bằng cứ tách ra một thời gian để b9ình tĩnh lại.
Nhưng khi nghĩ đến anh đang ở ngoài cổng, Hạ Trường Duyệt vẫn không thể khống chế được, muốn ra ngoài g6ặp anh, muốn nhìn thử xem anh có ôn hay không.
Duyệt Duyệt, thay quần áo đi, mẹ dẫn con đến công ty thị sát.
Dương 5Mộc Nhã bước xuống cầu thang, đi đến trước Hạ Trường Duyệt.
Nói là không muốn gặp anh, nhưng trong lòng không một giây nào thôi nghĩ về anh.
Chỉ một ánh nhìn đã khiến cô quên mất những lời mình vừa nói, muốn lập tức đi đến gần anh, đứng cạnh bên anh.
Duyệt Duyệt!
Dương Mộc Nhã giữ bàn tay cô lại, không cho cô đẩy cửa xe ra, trầm giọng gọi.
Khi đi qua con đường phía trước, cô vẫn có thể thấy Nghiêm Thừa Trì đang đứng ở cổng nhà họ Dương.
Dáng người cao lớn như một vị thần, đứng sừng sững.
Khuôn mặt điển trai, quai hàm siết chặt, đôi mắt đen như mực, nhìn chằm chằm vào cánh cổng nhà họ Dương như thể đã hạ quyết tâm, nhất định phải gặp được cô.
Hạ Trường Duyệt ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhìn sang quản gia,
Chú ra nói với anh ấy giúp cháu, bảo anh ấy đừng tới tìm cháu nữa, bây giờ cháu không muốn gặp anh ấy.
Nói xong, nhìn thấy quản gia rời đi, cô mới cô đơn nhắm mắt lại.
Dương Mộc Nhã đến cạnh, đưa tay vỗ nhẹ vai cô,
Đừng suy nghĩ miên man nữa, con vẫn còn có mẹ mà.
Dương Mộc Nhã kéo Hạ Trường Duyệt vẫn ngẩn ngơ trở về phòng để thay quần áo.
Biết Nghiêm Thừa Trì đang ở cổng chính, nên xe của họ rời đi từ công sau.
Bây giờ con đi xuống, các con sẽ nói gì với nhau? Cậu ta sẽ vì con mà thôi bao che cho Nghiêm Thịnh, hay con sẽ vì cậu mà bỏ qua sự thật về vụ tai nạn của ba mẹ con năm xưa?
Điều nào cũng không thế, vậy chi bằng đừng gặp mặt, có lẽ như thế còn có thể nhớ tới điều tốt đẹp của nhau.
Dương Mộc Nhã dùng tư tưởng của một người từng trái, nhẹ nhàng an ủi.
Bàn tay cầm cửa xe của Hạ Trường Duyệt từ từ thả ra, nhìn Nghiêm Thừa Trì chỉ cách mình một quãng ngắn, mà viền mặt đỏ lên, cắn chặt môi, cố gắng đè nén khát khao muốn đi ra gặp anh.
Dương Mộc Nhã không bảo tài xế lái xe đi ngay, mà để cho cô có đủ thời gian bình tĩnh lại.
Một lúc lâu sau, Hạ Trường Duyệt mới vươn tay lau khô nước mắt, sau đó nhắm mắt lại, bảo tài xế lái xe đi.
Cũng vào giây phút này, Nghiêm Thừa Trì ở trước cổng nhà họ Dương như thể cảm nhận được điều gì, đột nhiên quay lại nhìn về phía cô, nhưng chỉ kịp thấy một chiếc ô tô lướt qua mặt rồi khuất dần khỏi tầm mắt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.