Chương 1052: Thân phận người bí ẩn bị phơi bày (2)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 579 chữ
- 2022-02-13 04:03:58
Hạ Trường Duyệt cứ nhớ tới hình ảnh Nghiêm Thừa Trì đứng trong gió lạnh ban sáng, nên cả ngày luôn bồn chồn không yên.
Theo Dương M8ộc Nhã thị sát công ty, nhưng cô không nghe lọt tại bất lời nói nào của bà.
Bên ngoài cánh cổng trống vắng, không một bóng người, chỉ có tiếng gió lạnh thổi qua.
Cô vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa cảm thấy mất mát không giải thích được.
Nhưng dáng cô nhỏ bé, mặc vào trông cứ như đang trùm cái bao tải.
Xấu muốn chết.
Hạ Trường Duyệt không nhịn được lầm bầm.
Trên đường về, hai tay của Hạ Trường Duyệt vẫn nắm chặt đầu gối, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, muốn về tới nhà thật mau.
Nhưng đến khi chiếc xe thật sự dừng ở trước cổng nhà họ Dương, đồng tử của cô bỗng hơi co lại.
Lòng bàn tay cô kín đáo siết chặt, sợ bị Dương Mộc Nhã phát 5hiện ra cô đang lo cho Nghiêm Thừa Trì.
Dương Mộc Nhã dừng bước, quay đầu nhìn cô, ánh mắt hơi thay đổi, nhưng không hỏi gì thêm, chỉ đưa cô rời đi.
Cô muốn gặp anh, ngay cả khi chỉ được nhìn thấy từ xa, nhưng anh đã đi rồi.
Duyệt Duyệt, con còn ngẩn ngơ gì nữa vậy? Chẳng phải mệt lắm sao, mau đi vào rửa mặt rồi ngủ một giấc đi.
Quay đầu lại thì thấy Nghiêm Thừa Trì đã đứng ở phía sau mình, Hạ Trường Duyệt thoáng chốc như hỏa đá, không tài nào nhúc nhích được, mặc cho anh quấn chặt chiếc áo khoác lên người mình.
Áo khoác anh rộng thùng thình, mặc trên người anh vừa vặn tuấn tú.
Mẹ ơi, con hơi mệt.
Chúng ta có thể trở về sớm chút không?
Hạ Trường Duyệt không kìm l6òng được, kéo Dương Mộc Nhã đang đi ở phía trước lại, yếu ớt cất lời.
Sắc mặt con khó coi quá.
Dương Mộc Nhã đứng ngoài xe, nhìn Hạ Trường Duyệt vẫn đang ngồi trong xe.
Hạ Trường Duyệt gượng cười, rồi nhanh chóng ra khỏi xe.
Dáng mình nhỏ mà còn muốn đổ lỗi cho quần áo à?
Nghiêm Thừa Thi cong môi cười, vừa định ôm cô vào lòng thì Hạ Trường Duyệt đã bị Dương Mộc Nhã kéo đi.
Lòng tốt của cậu Trì, chúng tôi đã nhận được.
Gió rét phả vào mặt làm cô lạnh đến nỗi vô thức rút người lại, giây tiếp theo, từ phía sau bỗng có một chiếc khoác phủ lên người cô.
Hơi thở quen thuộc vây lấy cơ thể đang đờ ra của cô.
Có điều chúng tôi đã về tới nhà rồi, cậu vẫn nên giữ lại áo khoác cho mình thì hơn.
Dương Mộc Nhã cởi chiếc áo khoác trên người Hạ Trường Duyệt ra, đưa cho Nghiêm Thừa Trì.
Giám đốc Dương, hôm nay cháu đến là có điều muốn nói riêng với Hạ Trường Duyệt, hi vọng cô có thể cho cháu chút thời gian.
Nghiêm Thừa Trì không đưa tay nhận áo khoác, mà lại cho một tay vào túi, đôi mắt sâu thăm.
Đến khi dùng bữa, tâm trí cô vẫn cứ nghĩ tới chuyện kh3ông biết Nghiêm Thừa Trì đã rời đi chưa.
Nếu anh chưa đi, thì ai sẽ đưa cơm cho anh đây? Nếu anh vừa chịu lạnh vừa đói đứng đó cả 9ngày, vậy chắc chắn sẽ bị ốm mất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.