Chương 1439: Quãng đời còn lại, có em thì có tình yêu! (4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 599 chữ
- 2022-02-15 03:49:25
Ông chỉ cần con gái, không cần bà nữa...
Tim của Dương Mộc Nhã giống như bị ai đó bóp nghẹt đau nhói.
Đã qua nhiều năm rồi, 8nhưng mỗi khi nhớ lại vẫn khiến bà hít thở không thông, nước mắt cứ tuôn rơi không thể khống chế.
Bà luôn muốn tìm được Vệ Kình Tư,3 muốn hỏi ông.
Bà hét to đến khàn cả giọng
Vệ Kinh Tư, ông là tên khốn!
Tại sao ông không đến gặp bà một lần, hỏi bà một câu...
Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn lên người Dương Mộc Nhã.
Ông nói lung tung gì vậy?
Dương Mộc Nhã run rẩy, gần như đứng không vững, vịn tay lên bàn ăn, nghẹn lời nhìn Hạ Hoa.
Ông ngẩng đầu nhìn Hạ Trường Duyệt, dường như do dự gì đó.
Ba, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ba có thể cho con biết không? Con đã lớn rồi, cho dù là sự thật gì, con cũng có thể chịu được.
Hạ Trường Duyệt được Hạ Hoa nuôi nấng trưởng thành, vừa nhìn thấy ánh mắt của Hạ Hoa thì đã biết chuyện ông nói tiếp theo nhất định có liên quan đến cô.
Ông cưới người khác, sống một nhà ba người thật hạnh phúc...
Kẻ nói dối là bà.
Hạ Hoa nói chậm rãi, nhìn Dương Mộc Nhã đăng kích động mà mắt ông cũng không thể nào che giấu được nỗi đau thương trong lòng.
Cô cũng rất muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho ba mẹ cô đang yêu nhau say đắm lại trở mặt thành thù.
Duyệt Duyệt bị sinh non, là do bà đồng ý chuyện hôn sự của nhà họ Nghiêm nên đến bệnh viện phá thai...
Hạ Hoa không thể nói lưu loát, tốc độ rất chậm, một câu từ tốn như vậy như vậy lại khiến cho mọi người trong phòng lập tức sững sờ!
Bà phải trải qua chứng sản hậu, u uất, trải qua cảm giác sống mà không có tình cảm, chỉ có thể dùng thù5 hận để ngụy trang...
Lúc đó ông làm gì?
Bà đến bệnh viện phá thai...
Bà coi con gái bà còn quan trọng hơn mạng sống của mình, sao có thể đến bệnh viện phá thai!
Duyệt Duyệt ra đời không có tiếng khóc, bác sĩ nói là do đã dùng thuốc phá thai.
Hạ Hoa cắn chặt răng.
Con gái của bọn họ đã bảy tháng, chẳng lẽ bà không cảm nhận được nó cử động trong bụng sao?
Thì ra là vì vậy ông mới đến bệnh viện bắt cóc con gái của tôi mà không nói một lời sao?
Dương Mộc Nhã trợn mắt, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Bàn tay đang chống trên bàn nổi cả gân xanh.
Tại sao ông lại bỏ rơi bà, tại sao lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả một thứ để hoài niệm cũng không để lại cho bà, bỏ m9ặc bà cô độc sống nhiều năm như vậy.
Hai mươi bốn năm này, ông có nghĩ đến bà cô độc một mình, sớm tối rửa mặt bằng nước mắt ngày n6ày qua ngày khác hay không?
Ông không cho bà cơ hội biện bạch mà cứ thể xử tử bà.
Để bà và con gái ruột chia cách hơn hai mươi năm...
Sao bà có thể nhẫn tâm không cần đứa con của bọn họ?
Hạ Hoa nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy một đứa bé ở trong lồng ấp, nó nhỏ xíu, nhỏ hơn cả con mèo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.