Chương 1512: Người kia trong ký ức! (4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 666 chữ
- 2022-02-15 04:00:20
Nếu như anh không chạy trốn sẽ không kịp mất.
Ai nói nhất định phải đi từ lối ra chứ? Ở đây không có lối ra, nhưng có lỗ chó chui mà.
L8úc Bạch Thần Á nói câu này thì bên tai như phảng phất nghe thấy một giọng nói non nớt, một người đang nheo mắt cười, nói với anh rằng tìm được l3ỗ chó chui cũng có thể chạy trốn được.
Anh nhớ tới lời của cô gái nhỏ đó, nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ được khuôn mặt của cô... 9
Cô định nói gì đó thì cơ thể nhỏ nhắn của cô đã bị Bạch Thần Á bể lên rồi nhét vào cái lỗ nhỏ trước mắt.
Nhanh lên, bò về phía trước, thấy chướng ngại vật thì dùng sức đẩy một chút.
...
Nghiêm Thư Mạt không dám nói gì, chỉ liều nốt số sức lực còn lại, cuối cùng cũng chui ra khỏi rào chắn.
Ngay sau đó cô thấy Bạch Thần Á cũng chui ra, một lần nữa cõng cô trên lưng, lập tức chạy về phía trước.
Trông anh không hề giống với người có sở thích chui lỗ chó.
Nhưng nếu có thể tìm thấy lỗ chó chui thì đúng là bọn họ có thể không cần đụng tới lưới điện cũng có thể chui ra từ dưới rào chắn.
Bọn chúng ở phía trước, nhanh, bắt chúng lại!
Ngay lúc Nghiêm Thư Mạt đang suy nghĩ lung tung thì cách đó không xa đã có vệ sĩ phát hiện ra bọn họ và nhanh chóng đuổi đến đây.
Lỗ chó?
Nghiêm Thư Mạt ngẩn ra, trong mắt là sự kinh ngạc.
Khi còn nhỏ, điều cô thích làm nhất chính là lén lút chui lỗ chó vớ6i anh trai để chuồn ra ngoài mua bánh ga-tô ăn.
Nhưng sau đó lại bị Nghiêm Thừa Trì phát hiện, thế là khắp bốn phương tám hướng của nhà 5họ Nghiêm đều bị bịt kín, đến nước cũng không chảy lọt.
Nghiêm Thừa Trì còn nghiêm túc nói cho cô biết, công chúa nhỏ không thể chui lỗ chó được...
Lâu dần, cô đã quên còn có thể chui qua lỗ chó.
Cô không ngờ lại nghe thấy từ miệng của Bạch Thần Á, khi nghe thấy những lời như vậy, cô giật mình, còn nghi ngờ mình nghe nhầm.
Khi lao tới ven đường, một chiếc xe đã lẳng lặng đỗ ở đó.
Bạch Thần Á nâng cô lên xe rồi nhanh chóng vòng sang ghế lái, nổ máy rời khỏi sân golf! Chờ tới khi đám vệ sĩ đuổi ra tới nơi thì ven đường đã không có lấy một bóng người...
Bạch Thần Á cầm vô-lăng bằng một tay, anh kiểm tra qua gương chiếu hậu, xác nhận phía sau không có ai đuổi theo mới ngẩng đầu sang nhìn Nghiêm Thư Mạt ở bên cạnh.
Ở đây chưa chắc đã có lỗ chó chui, chúng ta không kịp đâu, anh đi trước...
Nghiêm Thư Mạt tái mặt, lập tức muốn đẩy Bạch Thần Á đi.
Ai bảo không có, trước mắt có một cái.
Dứt lời, Bạch Thần Á đưa tay vạch một luống có trước mặt bọn họ ra, để lộ một lỗ chó chui vừa vặn cho một người chui ra.
Nghiêm Thư Mạt:
...
Câu tìm được đường sống trong chỗ chết đã không đủ để biểu đạt tâm trạng hiện tại của cô.
Vốn cho rằng mình sẽ nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, không ngờ thứ mà anh nhìn thấy lại là cô với khuôn mặt trắng bệch, đang thoi thóp cuộn mình trên ghế dựa trông như một đứa nhỏ thấy thiếu cảm giác an toàn vậy.
Nghiêm Thư Mạt, Nghiêm Thư Mạt...
Bạch Thần Á thấy cô vẫn luôn ấn ngực giống như không thở nổi nên lập tức đánh vô-lăng, lái xe về phía bệnh viện gần nhất.
Két...
Xe dừng lại trước cổng chính của bệnh viện.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.