Chương 164: Anh có thích trẻ con không?
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 669 chữ
- 2022-02-04 08:17:28
Một giây sau, ánh mắt anh tập trung vào cái va li bên chân cô.
Không, không có gì, chỉ đang sắp xếp vài món đồ thừa thôi.
Hạ Trường Duyệt 8đứng chắn trước mặt anh, ra vẻ thoải mái nói.
Chuyện 5mẹ cô ra đi chỉ còn tính bằng ngày.
Anh vốn không muốn cho cô biết quá sớm, vì anh không muốn cô chịu đựng quá nhiều, để cô có thể dễ dàng trải qua quãng thời gian cuối cùng với người thân của mình.
Nhưng bây giờ, đã không cần phải giấu nữa.
Ngày mai là cô có thể gặp Giáo sư Ross được rồi.
Ngày mai cô phải đi làm việc gì?
Trước đây tôi có giúp đỡ cho một viện mồ côi, ngày mai là thời gian làm công ích định kì.
Tôi đã mua vài món quà, muốn đến tặng cho bọn nhỏ.
Hạ Trường Duyệt nắm thật chặt bàn tay đang để xuôi bên người, không để mình lộ vẻ hoảng sợ.
Hình như từ lúc anh nhìn thấy cô ban nãy, phản ứng của cô đã bất thường rồi.
Bây giờ, ngay cả đi thăm ba mẹ mà cô cũng hoãn lại.
Đồ thừa gì vậy, để tôi xem giúp em.
Nghiêm Thừa Trì buông tay ra, đi ngang qua cô, tới trướ3c cái va li.
Tay anh vừa chạm vào cái vali kia thì Hạ Trường Duyệt đã la lên.
Cô bước đến, chủ động mở cái va li dưới đất ra.
Nghiêm Thừa Trìnhìn chằm chằm vào quần áo trẻ em, đồ chơi và đồ ăn vặt trong va li, cau mày lại.
Đển bệnh viện.
Ngh6iêm Thừa Trìnheo mắt lại, hé môi nói.
Tình trạng của mẹ cô chuyển biến xấu rất nhanh, Giáo sư Ross đã gọi điện nói với anh.
Trước mắt cô như lại xuất hiện hình ảnh anh nhìn chằm chằm vào bộ quần áo trẻ em ban nãy.
Trong lòng cô hơi kích động, bật thốt lên,
Nghiêm Thừa Tì, anh có thích trẻ con không?
Nghe vậy, Nghiêm Thừa Tìnheo mắt lại.
Tôi sợ anh hiểu lầm nên lúc đầu mới nói là đồ của tôi.
Hạ Trường Duyệt bước tới, nhanh chóng đóng va li lại, sau ngồi luôn lên nó, căng thẳng nhìn Nghiêm Thừa Trì vẫn im lặng.
Em đoán tối sẽ hiểu lầm chuyện gì?
Nghiêm Thừa Trùngồi xuống, bàn tay nắm lấy cắm cô, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Anh dừng tay lại, quay đầu nhìn cô, cau mày.
9
Anh vừa nói là ngày mai sẽ đi đâu với tôi?
Đôi mắt to trong veo của Hạ Trường Duyệt khẽ lóe lên, nhìn anh chằm chằm.
Có thể hoãn lại một ngày không?
Hạ Trường Duyệt giật mình, nhẹ giọng lên tiếng.
Cô đã hẹn với An Thần Húc là ngày mai sẽ đến đón Hãn Hãn.
Nhan Linh cũng cố tình xin đoàn làm phim cho nghỉ một ngày để giúp cô đưa Hãn Hãn về nhà họ Nhan.
Ngày mai em có việc à?
Đôi mắt đen của Nghiêm Thừa Tìrất bình tĩnh, tầm mắt lại rơi xuống cái vali trước mặt.
Khuôn mặt cô chỉ nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Cô vốn thanh tú, đường nét lại xinh xắn, ai không biết e rằng sẽ tưởng cô vẫn còn là một cô gái vừa mới lên đại học.
Đồ đạc trong vali có thứ hợp với bé trai, cũng có thứ hợp với bé gái, trông rất đầy đủ, quả thật rất giống đồ sắp mang đi tặng.
Có điều, không phải là đồ thừa như cô nói, mà là đồ mới mua.
Dù là ai cũng không nhận ra cô đã là mẹ của hai đứa trẻ.
Nghe thấy giọng điệu trêu chọc của anh, biết mình đã qua ải, Hạ Trường Duyệt thở phào nhẹ nhõm.
Trong đầu không khỏi lóe lên bóng dáng nhỏ bé của Cục cưng bự.
Anh chưa từng tiếp xúc với trẻ con, thế mà lần đầu tiên lại quan tâm tới một đứa bé xa lạ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.