Chương 172: Bí mật không thể nói (2)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 619 chữ
- 2022-02-04 08:17:41
Trợ lý vừa dứt lời, không khí trong văn phòng lập tức lắng xuống.
Đôi mắt mê hoặc lấp lánh ánh sáng khiến người ta 8sợ hãi, cặp môi mỏng từ từ rít ra hai chữ,
Ra ngoài.
Anh lấy một điếu thuốc từ trong ngăn kéo, sau đó đi đến cửa sổ, bật lửa.
Anh rít một hơi thật sâu, như thể chỉ có vậy mới có thể ngăn chặn cảm xúc không cam tâm cùng sự thôi thúc muốn giữ cô ở lại bên cạnh mình thêm lần nữa đang dâng lên trong lòng.
Thay tất cả đồ bên trong cho tôi.
Anh đến bên cạnh, rót cho mình một ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Anh quay đầu nhìn quản gia vẫn đang đứng vững tại chỗ,
Còn không đi làm đi!
...
Tất cả những thứ thuộc về cô đều đã bị mang đi hết.
Ánh mắt anh tối sầm lại, anh đưa tay sờ đầu giường, bên trên đã không còn hơi ẩm.
Tại một phòng trọ nhỏ bên đường.
Nghiêm Thừa Trì không đi, nhìn căn phòng rộng lớn cứ dần dần bị thu dọn cho đến khi trống rỗng.
Đôi mắt quyến rũ của anh lấp lánh, như thể thứ bị dọn đi còn có cả trái tim anh.
Hạ Trường Duyệt kéo vali hành lí đi vào.
Hiện giờ tớ chỉ ở một mình, cậu hoàn toàn có thể dọn qua ở cùng tớ, sao phải tìm phòng trọ ở một mình? Cậu như thế này, tớ không thể yên tâm để cậu ở một mình được.
Phía sau cô, Nhan Linh nắm tay Hãn Hãn, nhắm mắt đuổi theo cô.
Trợ lý vội vàng cúi người liên tục, sau đó rời khỏi phòng.3
Trong không gian rộng lớn chỉ còn lại một mình Nghiêm Thừa Trì.Dáng người cao lớn của anh di chuyển, bàn tay vung9 lên, toàn bộ văn kiện trên bàn đều bị hất văng xuống đất.
Nghiêm Thừa Trì đỗ xe một bên, đẩy cửa xe, mạnh mẽ bước chân đi về phòng.
Căn phòng khách đã từng rất ấm áp, giờ phút này lại trở nên trống rỗng.
Huống chi giữa bọn họ còn có đứa con.
Nghĩ đến đứa bé kia, trái tim anh như bị ai bóp nghẹt đau đớn.
Ngay sau đó, anh ném tàn thuốc xuống đất, xoay người trở lại bàn làm việc, lấy áo khoác, rời khỏi công ty.
Anh lái xe một mạch về biệt thự.
Vâng vâng!
Quản gia vội vàng đi sai người đến dọn đồ.
Từ giường đến tủ quần áo, rồi đến cái bàn, tất cả đồ vật lớn nhỏ đều được dọn đi từng cái một.
Hai tay anh chống trên mặt bàn, khuôn mặt gợi cảm sa sầ6m, ánh mắt sắc bén lộ ra vẻ nham hiểm.
Đáng lẽ anh phải sớm nghĩ ra, rời khỏi anh, cô nhất định sẽ gấp gáp chạy đế5n nhào vào vòng tay của An Thần Húc.
Nhưng anh vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của cô khi dựa vào đây, ôm máy tính nhíu mày sửa bản thảo.
Đầu ngón tay anh dường như nhói lên, anh thu tay, nhìn quản gia.
Hạ Trường Duyệt dừng bước, cô quay lại bế Hãn Hãn, cười nói,
Ai nói tớ ở một mình, tớ còn có nam thần nhỏ của cậu đấy thôi.
Bây giờ Nghiêm Thừa Trì đã cho rằng Hãn Hãn là con trai của An Thần Húc, cho nên cô có thể không cần nôn nóng đưa Hãn Hãn đi.
Không muốn cười thì đừng cười, trông xấu lắm.
Nhan Linh nhìn cô cười gượng gạo, vạch trần không chút nể nang.
Cô nhận va li từ tay Hạ Trường Duyệt rồi vào thang máy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.