Chương 1855: Sự thật (12)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 536 chữ
- 2022-02-17 04:02:16
Thượng Lăng Tư lo lắng kiểm tra đầu cô xem có bị thương hay không.
Ngay sau đó liền đối mặt với ánh mắt căm hận của cô.
Tro8ng mắt cô, không còn chút dịu dàng nào, mà chỉ còn sự căm hận.
Giống như đang nhìn kẻ thù của mình vậy...
Nhìn ánh mắt căm hận của Dư Tâm Tinh dành cho mình, Thượng Lăng Tư quay phắt người, cất bước rời khỏi phòng.
Trong căn phòng lớn, chỉ còn lại một mình Dư Tâm Tinh.
Thượng Lăn5g Tư hốt hoảng trong lòng, liền cúi đầu chặn lấy môi Dư Tâm Tinh.
Ừm!
Dư Tâm Tinh dùng sức cũng không đầy nổi ông ta ra, thế là há miệng cắn vào môi Thượng Lăng Tư.
Dư Tâm Tinh như bị hoảng hồn, cứ ngơ ngác nhìn bàn tay mình, sau đó ngồi co ro trong góc phòng.
Thượng Lăng Tư cũng ngây người.
Thượng Lăng Tư đứng lặng ở cửa như một bức tượng điêu khắc, lắng nghe tiếng khóc đè nén từ trong phòng vọng ra.
Sắc mặt Thượng Lăng Tư âm trầm, cả người toát ra vẻ khó gần.
Không biết Thượng Lăng Tư đã đứng bao lâu, mãi đến khi tiếng khóc trong phòng nhỏ đi, rồi từ từ dừng lại, ông mới mở cửa phòng, đi vào phòng lần nữa, bể Dư Tâm Tinh đã khóc mệt đến thiếp đi về giường, đắp chăn cho cô rồi mới quay người rời đi.
Trong phòng sách.
Dư Tâm Tinh sững sờ nhìn bàn tay mình, bàn tay của cô vẫn đang run.
Từ trước đến giờ, cô đều yếu thế trước mặt Thượng Lăng Tư.
Khi ấy, cô cũng nhìn mình thế này, và chính miệng nói với ông là cô hận ông, cả đời này cô cũng sẽ khô6ng tha thứ cho ông...
Ánh mắt ấy...
Trên mặt Thượng Lăng Tư rất nhanh liền xuất hiện năm dấu tay đỏ chót.
Không khí trong phòng dường như đọng lại, khiến người ta ngột ngạt không thở nổi.
Trong giây phút Thượng Lăng Tư ngẩn người, cô không hề nghĩ ngợi, tát mạnh vào mặt Thượng Lăng Tư một bạt tai.
Bốp!
như một điềm báo vậy.
Điềm báo Thượng Lăng Tư sắp mất cô...
Từ bắt đầu lặng lẽ rơi, đến cuối cùng gào khóc vì không đè nén được nữa...
Ngoài cửa phòng.
Gương mặt hút hồn mờ mịt.
Khóe miệng Thượng Lăng Tư rớm máu, trên mặt còn in dấu tay, nhìn nhếch nhác không chịu nổi, siết chặt hai bàn tay để xuôi bên người.
Đôi con người củ3a Thượng Lăng Tư co lại, rồi đột nhiên ngẩn ra.
Ánh mắt này, Thượng Lăng Tư chỉ thấy ở cô một lần, đó là hơn mười năm trước, khi b9ọn họ mất đứa con đầu lòng.
Cô chưa từng nghĩ cô, lại có ngày, cô sẽ ra tay đánh người đàn ông này.
Làm sao cô nỡ đánh cho được...
Hồi ức không ngừng xoay vòng trong đầu cô, những quá khứ ngọt ngào, những đau khổ đã từng trải qua đều tựa như một con dao găm, đang cứa liên tục vào tim cô.
Nước mắt cô tuôn trào.
Rầm!
Xoảng!
Rầm!
Liên tục có tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên trong phòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.