Chương 1856: Sự thật (13)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 646 chữ
- 2022-02-17 04:02:16
Tại sao?! Thượng Lăng Tư quả đoán sát phạt, từ trước đến giờ không hề biết đưa ra lựa chọn lại là chuyện đau khổ đến vậy.
8Đó là con của ông, ông muốn giữ lại nó hơn bất cứ ai.
Nhưng Thượng Lăng Tư không thể, chỉ có thể chọn cách an toàn như mộ3t kẻ hèn nhát.
Nhưng Thượng Lăng Tư dường như không cảm thấy đau, đấm hết cú này đến cú khác...
Ngài Thượng!
Quản gia cả gan tiến đến, trông thấy cảnh tượng trước mắt thì sợ suýt mất hồn.
Từ khi cô Dư trở về, ngài Thượng đã không còn tự hành hạ mình.
Hai ngày tiếp theo, biệt thự nhà họ Thượng đều như ở trung tâm áp suất thấp.
Thượng Lăng Tư nhốt mình trong phòng sách, không ăn không uống và không ra ngoài suốt hai ngày.
Ngay cả Nghiêm Thư Mạt tới thăm cũng không vào được.
Trong lòng cô chỉ có đứa bé, biết ông cướp đi con của mình, nhất định là cô chỉ muốn giết chết ông...
A!
Hết đồ để đập, Thượng Lăng Tư liền đấm vào tường.
Mu bàn tay lập tức rớm máu.
Thậm chí ngài ấy đã ăn uống ngon miệng và đang điều dưỡng sức khỏe theo lời bác sĩ.
Hôm nay, rốt cuộc là làm sao mà đột nhiên ngài ấy lại...
Quản gia quay người định đi báo cho Nghiêm Thư Mạt, nhưng bị Thượng Lăng Tư gọi lại.
Giữ con là giết mẹ, vậy những việc ông đã làm có ích gì? Nhưng nếu vì đứa bé này mà khiến Dư Tâm Tinh xảy ra chuyện, thì ông phải làm sao? Thượng Lăng Tư lấy hai bàn tay dính máu vò đầu mình, mờ mịt nhìn về nơi xa xăm ngoài cửa sổ như một đứa trẻ bị lạc đường...
Trong đầu không ngừng hiện lên ánh mắt căm hận của Dư Tâm Tinh.
Thượng Lăng Tư chỉ muốn ôm cô, muốn chắc chắn rằng cô vẫn ở bên mình, nhưng cô lại lần đầu ra tay tát ông.
Tát rất tàn nhẫn, không chút do dự.
Nhất định là cô rất hận ông, chỉ muốn chém ông thành trăm mảnh.
Cô hận mình. 6
Cô đã nhớ lại rồi sao? Rốt cuộc cô cũng nhận ra, người đàn ông mà cô yêu trong nhiều năm qua là một tên đao phủ tàn nhẫn,5 vậy nên ngay cả cô cũng hận mình.
Ánh mắt ấy, vừa lạ lẫm vừa đáng sợ.
Thượng Lăng Tư luôn tin chắc là mình đúng.
Chỉ cần Dư Tâm Tinh sống tốt, chỉ cần cô vẫn ở bên cạnh9, Thượng Lăng Tư sẽ không sợ gì nữa.
Nhưng, Thượng Lăng Tư chỉ thấy được sự căm hận trong mắt cô...
Bác sĩ đâu?
Thượng Lăng Tư mấp máy môi, giọng khàn không tưởng nổi.
Ông ấy vẫn ở dưới lầu chờ ngài dặn dò, chưa hề rời đi ạ.
Quản gia hơi ngẩn ra, rồi vội nói:
Để tôi gọi ông ấy lên băng bó vết thương cho ngài!
Quản gia chạy đi.
...
Thượng Lăng Tư nhìn theo bóng lưng ông ấy, không nói gì, nhưng mắt lại trở nên mịt mờ.
Thượng Lăng Tư như muốn để mình chết đói trong phòng sách vậy.
Cô Dư, cô đi xem ngài Thượng một lát đi, nếu cứ tiếp tục thế này, cơ thể của ngài ấy chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Quản gia đứng ở trước cửa phòng của Dư Tâm Tinh, lo lắng nói.
Cửa phòng mở ra, Dư Tâm Tinh từ bên trong đi ra.
Cô khẽ ngẩng gương mặt tái nhợt lên, nhìn quản gia.
Sau đó vượt qua mặt quản gia, đi xuống dưới tầng.
Bước thẳng vào phòng bếp nấu cho mình một bát mì, nén cơn buồn nôn, bắt đầu ăn từng gắp một, làm như vừa rồi cô hoàn toàn chẳng nghe thấy quản gia nói gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.