Chương 212: Gọi điện thoại cho ba! (19)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 693 chữ
- 2022-02-06 12:47:56
Tít...
Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn của WeChat.
Nghiêm Thừa Tì mở tin nhắn thấy một biểu tượng cảm xúc
đừng lên ti8ếng
xuất hiện trong hộp thoại.
Trong tấm ảnh chỉ có một bức tường.
Xung quanh tối đen như mực, cả xung quanh mặt tường là gì cũng không nhìn rõ được.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Nghiêm Thừa Trì đã kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Nghiêm Thừa Trì ngẩn người, nhìn thấy cậu nhóc gửi tin nhắn WeChat cho mình, nhanh chóng mở ra.
Đại vương Hãn Hãn lén trốn đi bị phát hiện rồi, thật đáng thương thật đáng thương...
Một loạt thật đáng thương, còn kèm theo biểu tượng cảm xúc rơi nước mắt.
Nghiêm Thừa Trì hơi sững người, vừa muốn hỏi cậu nhóc rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, thì thấy cu cậu lại gửi cho anh một tấm ảnh.
Những giọt nước ở đuôi tóc rơi văng ra tạo thành một màn nước, trong suốt dưới ánh đèn.
Trên người anh chỉ khoác bừa một chiếc áo ngủ, anh quét mắt nhìn căn phòng một lượt, không tìm thấy điện thoại liên cất bước đi về phía phòng sách.
Nhìn cuốn tập vẽ trên bàn, ánh mắt anh sững lại một lúc, vô thức lật đến trang cuối cùng, nhìn chằm chằm vào bức tranh còn dang dở.
Cậu nhóc một mình lẻn ra khỏi nhà trẻ đến tìm anh, bây giờ bị bắt trở lại đang úp mặt vào tường tự kiểm điểm.
Ai là người đang ở bên cạnh giám sát cậu nhóc chịu phạt? Hạ Trường Duyệt hay là An Thần Húc? Hay là cả hai người bọn họ? Nghiêm Thừa Trì siết chặt điện thoại trong tay như muốn bóp nát nó.
Giây tiếp theo WeChat lại nhận được một tin nhắn thoại.
Trên đường từ tập đoàn trở về biệt thự, Nghiêm Thừa Trì cứ nghĩ đến cậu nhóc đã6 đợi anh cả buổi chiều nhưng đột nhiên biến mất vào lúc cuối.
Tám giờ tối.
Cơ thể cao lớn của Nghiêm Thừa Trì bước ra khỏi p5hòng tắm, anh phóng khoáng hất nhẹ mái tóc ngắn.
Người duy nhất...
Anh rất thích cái vị trí này.
Tít tít...
Điện thoại di động đột nhiên reo lên.
Anh đột nhiên rất muốn biết, mình trong hình dung của cậu nhóc là như thế nào.
Ít nhất trong cuốn tập vẽ của cậu nhóc, anh còn chiếm hẳn một trang riêng, nhiều hơn cả An Thần Húc.
Nếu không phải là không kịp vẽ xong thì anh sẽ là người đàn ông duy nhất trong cuốn vở vẽ này được phác họa rõ ràng.
Nghiêm Thừa Trì cau mày.
Cho dù anh có thông minh đến đâu cũng không thể đoán được tâm tư lú3c này của Hãn Hãn.
Nhìn chằm chằm vào biểu tượng cảm xúc không cho phép anh nói chuyện trong vài giây, anh đặt điện thoại sang một b9ên, đưa tay cầm lấy biên bản cuộc họp tập trung xem.
Đều tại chú, nên Đại vương Hãn Hãn mới bị phát hiện.
Đại vương Hãn Hãn rất đói rất mệt rất thảm..
Giọng nói non nớt còn lộ vẻ tủi thân.
Tại sao không nói cho mẹ biết là cháu muốn giúp mẹ?
Đôi mắt đen của Nghiêm Thừa Trì sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động hỏi rõ từng chữ.
Anh mơ hồ có một cảm giác, hình như cậu nhóc rất sợ để cho Hạ Trường Duyệt biết mình đang làm gì.
Không được, Tiểu Duyệt Duyệt biết sẽ tức giận, không thể để Tiểu Duyệt Duyệt biết được!
Ánh mắt của Nghiêm Thừa Trì tối sầm.
Cô sẽ tức giận, là vì không muốn anh giúp đỡ cô, hay vì không muốn con trai mình cầu xin anh? Cô thật sự không biết Hãn Hãn đang liên lạc với anh, hay cô chỉ đang chơi trò lạt mềm buộc chặt?
Chú vẫn chưa trả lời cháu, rốt cuộc chủ có đồng ý giúp cháu bảo vệ Tiểu Duyệt Duyệt không?
Hãn Hãn rất nhanh lại gửi đến một tin nhắn thoại, giọng điệu rất không hài lòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.