Chương 2334: Hạnh phúc đến quá bất ngờ (9)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 674 chữ
- 2022-02-19 03:39:36
Thế nhưng khi kiểm tra tổng thể xong, ai nấy đều lắc đầu một cái.
Ông Thượng, tình trạng hiện tại của bà Thượng e là không lạc quan như8 chúng ta nghĩ.
Một mình Thượng Lăng Tư đứng ở đó, thân hình cao lớn thẳng tắp giống hệt một bức tượng điêu khắc.
Từ trên xuống dưới khắp người ông đều toát ra sự cao quý, ngang tàng nhưng lại cô độc như bị cả thế giới vứt bỏ.
Cô ấy có thể nghe được chúng tôi nói chuyện, có thể phản ứng lại, v6ậy tại sao lại không tỉnh?
Thượng Lăng Tư nheo mắt một cách nguy hiểm, lạnh lùng cắt ngang lời bác sĩ.
Chuyện này...
Với tình trạng như bây giờ của bà nhà thì sợ là sẽ rất khó tỉnh lại trong thời gian ngắn được...
Chuyên gia đứng đầu v3ừa mới mở miệng, sắc mặt Thượng Lăng Tư đã nhanh chóng trầm xuống.
Mấy anh nói bậy nói bạ gì vậy? Chính mắt tôi đã nhìn thấy đầu ngón 9tay của cô ấy cử động, cô ấy nghe thấy con gái khóc nên đã cử động.
Cánh môi nhỏ xíu hồng hào chu lên, vui vẻ phì bong bóng.
Y tá đã nói, mặc dù Tiểu Tâm Tâm sinh non nhưng phát triển rất tốt, cô bé rất khỏe mạnh, có điều vẫn cần quan sát thêm một thời gian nữa.
Ông Thượ5ng, y học có rất nhiều hiện tượng mà khoa học cũng không thể nào giải thích được.
Cử động trên ngón tay của bà Thượng có thể chỉ là phản ứng của hệ thần kinh, hoặc cũng có thể là do ông nhớ mong quá mức nên sinh ra ảo giác mà thôi.
Bác sĩ còn định nói nữa nhưng khi bắt gặp ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Thượng Lăng Tư, ông ta sợ hãi ngừng lại.
Thượng Lăng Tư hơi ngẩn người ra, sau đó mới đi về phía chiếc lồng kính.
Cô nhóc vừa mới tỉnh ngủ đang chớp chớp đôi mắt trong suốt to tròn như viên bi ve, chăm chú nhìn ông.
Cút ra ngoài, mau cút hết ra ngoài cho tôi!
Tay Thượng Lăng Tư nắm chặt thành quyền, ông căng thẳng, giận dữ quát lên.
Nghe vậy, mọi người đang có mặt trong phòng bệnh đều đồng loạt xoay người rời đi.
Ý các anh là do tôi quá mong cô ấy tỉnh lại nên mới sinh ra ảo giác sao?
...
Mấy vị chuyên gia nhìn nhau bằng ánh mắt thấu hiểu nhưng không ai dám lên tiếng.
Ê a!
Một giọng trẻ con trong trẻo cất lên từ phía chiếc lồng kính.
Âm thanh trong trẻo ấy như ánh sáng khi bình minh xua tan bóng tối.
Phòng bệnh VIP rộng lớn nhanh chóng trở nên trống trải.
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
Mãi một lúc lâu sau, ông mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dư Tâm Tinh đang nằm trên giường bệnh.
Sắc mặt cô tái nhợt, mái tóc đen mềm mại xõa xuống chiếc gối màu trắng, đôi môi không có chút khí sắc nào, cặp mắt nhắm nghiền lại, thoạt nhìn như thể đang chìm trong giấc ngủ.
Có điều không biết rằng giấc ngủ này của cô sẽ kéo dài đến bao giờ.
Con mắt Thượng Lăng Tư trở nên nguy hiểm hơn, dường như muốn mở ra một vùng tối để bản thân tự sa vào.
Chỉ cần sức khỏe của cô bé không còn vấn đề gì thì có thể đưa ra khỏi lồng kính được.
Thượng Lăng Tư nhìn bé con đang tự chơi đùa rất vui vẻ, ông kê lồng kính đến sát bên cạnh Dư Tâm Tinh, sau đó ngồi xuống mép giường của Dư Tâm Tinh, bắt đầu nói chuyện cùng cô.
Anh đã nghĩ ra một cái tên rất hay cho con gái chúng ta, con bé sẽ tên là Tâm Tâm, chính là
Tâm
trong Dư Tâm Tinh đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.