Chương 2425: Không hẹn mà gặp (4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 717 chữ
- 2022-02-19 08:41:08
Trong phòng trang điểm cô dâu.
Nghiêm Thư Hãn vừa ngước mắt nhìn em trai mình vừa hờ hững đáp lại.
Bốn năm đã trôi qua, Dương Th8ư Trần đã trở thành cậu thanh niên hai mươi hai tuổi khôi ngô tuấn tú.
Ở cậu lúc này đã có sự chín chắn điềm tĩnh mà trước kia kh3ông có.
Lại nghịch ngợm rồi!
Từ nhỏ cô bé đã quấn lấy cậu, từ lúc bắt đầu bị ba bị bộ tập nói, bà giúp việc đã dạy cô ấy gọi
ba
.
Chủ ý của bà ấy là muốn tạo cho Thượng Lăng Tư một niềm vui bất ngờ.
Thế nhưng ai ngờ được, hôm đó Dương Thư Trần lại tới trước, bà giúp việc không nhìn rõ người nên đã bảo Tiểu Tâm Tâm gọi cậu là
ba
.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mà bụ bẫm đáng yêu là nụ cười rạng rỡ, còn cả hai chiếc răng khểnh duyên dáng nữa.
Cô bé đó chính là Tiểu Tâm Tâm.
Là anh chứ!
Dương Thư Trần sững lại trong một giây rồi nhanh chóng bế cô nhóc trước mặt lên, khi bắt gặp ánh mắt tinh nghịch của cô bé, cậu đưa tay ra nhéo mũi cô bé một cái.
Thế nhưng gọi mãi thành thói quen, những lúc kích động một chút, cô bé vẫn gọi nhầm cậu là
ba
.
Thật may là ở đây không có ai cả.
Cậu Dương, cô chủ Tâm Tâm vừa nghe nói cậu ở đây là đòi bằng được phải qua tìm cậu.
Anh kiên nhẫn chờ đợi suốt bốn năm, cuối cùng ngày này cũng đã đến.
Mọi việc đã được chuẩn bị sẵn sàng từ rất lâu rồi, thế nhưng khi đến khoảnh khắc này, anh vẫn không thể kiềm chế được sự căng thẳng trong lòng.
Sáng sớm, anh đã lén chạy tới biệt thự nhà họ Dịch để tìm cô.
Thế nhưng đó chỉ là đối với người nhà thôi, còn ở bên ngoài, cậu vẫn thể hiện là một cậu ấm sống phóng khoáng, tác phong 9thiếu đứng đắn.
Cậu cũng nổi danh là con nhà giàu mà bất tài vô dụng, suốt ngày chỉ ăn chơi lêu lổng.
Cô dâu muốn được b6a dắt đi trên thảm đỏ, bây giờ anh cũng chẳng nhìn thấy đâu cả.
Nghiêm Thư Hãn khẽ cong khóe miệng mỉm cười, trong giọng nói mang theo s5ự cưng chiều và cả niềm mong đợi.
Cách xưng hô này quả thật không ổn.
Từ lúc đó, Tiểu Tâm Tâm ngốc nghếch không phân biệt được ba và anh, cứ lúc thì gọi cậu là
anh
, lúc lại gọi cậu là
ba
.
Mãi đến lúc bốn tuổi, cô bé mới khó nhọc phân biệt được cậu là anh chứ không phải là ba.
Ông Thượng nói mãi không được nên bảo tôi đưa cô chủ tới đây.
Bà giúp việc lúc này mới đuổi kịp cô bé bên liên tục giải thích.
Chủ Thượng đâu ạ?
Dương Thư Trần bế cô nhóc trước ngực rồi đi về hướng giáo đường.
Ông Thượng đã ngồi trong hội trường cùng với Chủ tịch Nghiêm và bà nhà, còn cả Chủ tịch Dịch và bà nhà nữa.
Những người cần có mặt đều đã đến đông đủ.
...
Dương Thư Trần hơi ngẩn người ra.
Cậu cảm thấy anh trai mình nhất định là bị ngốc thật rồi, ngay cả nghi thức truyền thống là chú rể không được gặp mặt cô dâu trước lễ cưới mà cũng quên sạch.
Xem ra chỉ số thông minh của anh mình lúc này thật sự
offline
rồi, cậu vẫn nên ra ngoài sắp xếp lịch trình buổi lễ thì hơn.
Ba!
Dương Thư Trần vừa ra khỏi phòng nghỉ thì đã nhìn thấy một bóng người nhỏ xíu đang co cẳng chạy về phía mình rồi nhào tới ôm đùi mình.
Cô bé ôm cậu thật chặt rồi ngước cái đầu nhỏ lên.
Tiểu Tâm Tâm có muốn xem cô dâu không? Anh đưa em đến một chỗ, chúng ta ngắm cô dâu nhé!
Ánh mắt Dương Thư Trần thoáng qua cái nhìn sâu xa, khóe miệng nở nụ cười khiến người khác không lạnh mà run.
Chỉ có Tiểu Tâm Tâm trong ngực cậu là không nhận ra chút xíu nguy hiểm nào, vẫn cười híp mắt như trước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.