• 7,730

Chương 2547: Dựa vào mặt là đủ (3)


Nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cô lại phát hiện ra cậu không rời khỏi phòng mà đang đi về phía mình.


Anh, anh định8 làm gì? Nếu anh dám làm bậy là tôi kêu lên đấy!
Quan Vũ Niệm ném quần áo sang một bên, hai tay che ngực định lùi về phía sa3u nhưng vừa mới bước một bước thì cái chân vừa bị chuột rút lại đột nhiên đau nhói.
Cô đang định than phiền gì đó nhưng liếc nhìn thấy sắc mặt bất thường của cậu, cô chỉ đành lặng lẽ nuốt lời định nói xuống bụng.
Thôi coi như chấp nhận thiệt thòi chút đi, đợi đến lúc vào được phong lập trình rồi, mỗi ngày đi làm cô sẽ không phải nhìn mặt con người này nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô bất chợt dâng lên chút luyến tiếc.
Nhưng rất nhanh sau đó, nghĩ đến những hành động xấu xa của Dương Thư Trần, chút luyến tiếc của cô lập tức tan thành mây khói.
Quan Vũ Niệm lập tức vừa đếm thời gian vừa thay quần.
Đây là lần đầu tiên cô còn bị người khác quy định thời gian thay quần áo, hơn nữa còn chỉ có vỏn vẹn một phút.

Nếu như không thay được thì tôi thay cho cô.
Dương Thư Trần lạnh lùng buông một câu rồi thu tay về.
Cậu đứng khoanh tay, dáng vẻ cao ngất vô cùng tôn quý.
Không đợi cô kịp kéo quần lên, người đàn ông trước mặt đã nhìn chằm chằm vào đồng hồ đeo tay, chuẩn bị xoay người lại.

Cho tôi thêm ba giây!
Quan Vũ Niệm vừa nói vừa cố gắng kéo quần lên, cả người mất thăng bằng ngã nhào một cái trên giường.

Anh cứ đứng như vậy làm sao tôi thay được.
Hay là anh quay qua chỗ khác đi.
Quan Vũ Niệm vừa túm chặt quần mình vừa thận trọng hỏi, cô chỉ sợ mình nói sai điều gì lại khiến cậu không nói lời nào đã xông lên thay quần áo cho cô.

Dừng lại, tôi tự thay được!
Quan Vũ Niệm túm chặt quần mình rồi nhìn Dương Thư Trần bằng ánh mắt sợ sệt như gặp phải quỷ.
Nếu không phải ánh mắt cậu lúc này vô cùng trong sáng, không có vẻ có ý đồ xấu với cô thì có lẽ cô đã không kìm được xông lên liều mạng với cậu một trận.
Cô hít ngược một hơi rồi dừng lại9.
Cô đang định nói gì thì Dương Thư Trần đã bước tới ôm eo cô rồi kéo cô lại trước mặt mình, bắt đầu đưa tay ra cởi q6uần áo của cô.
Người ta thay quần áo, cô cũng thay quần áo, vậy mà tại sao cô thay quần áo lại như có cảm giác phải dùng tốc độ sinh tử vậy? Không đợi cô kịp ý kiến, Dương Thư Trần đã xách cô ra khỏi phòng trọ.
Suốt dọc đường, cậu cũng không mở miệng nói thêm lời nào.
Cậu vốn là người lưu manh, thật sự là khiến người khác trở tay không kịp, mà quan trọng là cô không thể đối phó lại.

Một phút!
Dương Thư Trần khẽ lên tiếng rồi xoay người ra chỗ khác.

Dương Thư Trần, anh làm gì đấy? Anh màu dừng lại, tôi...
Quan Vũ Niệm muốn nói tiếp nhưng chiếc áo t5rên người cô đã bị lột sạch, sau đó được thay bằng một chiếc áo mới.
Tiếp sau đó là đến quần cô.
Bây giờ cô chỉ muốn cách cậu càng xa càng tốt, tránh để khí lạnh trên người cậu làm tổn thương.

Xe chẳng mấy đã đến công ty.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.