Chương 2548: Dựa vào mặt là đủ (4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 651 chữ
- 2022-02-19 08:51:42
Vâng.
Thư ký trưởng sợ xanh mặt, mãi một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần để đáp lại.
Sau đó, cô ấy đưa bảng tên của Quan Vũ Niệm cho8 Dương Thư Trần rồi nhìn cậu rời đi, mất một lúc mới thốt lên một câu:
Từ khi nào mà đích thân cậu Trần lại tự dẫn nhân viên đến phòng ban báo3 danh vậy?
Cô vội đến thế à?
Dương Thư Trần vừa liếc nhìn cô vừa lên tiếng.
Đến giờ làm việc rồi, cũng hơi vội...
Hôm nay Dương Thư Trần thật kỳ lạ, nhưng kỳ lạ thể nào thì cô lại không thể nói rõ được.
Cậu giống như đang tức giận, mà lại có vẻ không giống lắm, thế nhưng mỗi câu đều như đang sỉ vả cô.
cô e là mình không nhận nổi diễm phúc này.
Chỉ là làm sao? Định dùng xong là vứt đi phải không?
Dương Thư Trần hơi nghiêng người dựa vào cô, hình ảnh hai người dựa vào nhau trong thang máy vô cùng mập mờ, không gian xung quanh cô lúc này đều ngập tràn hơi thở bá đạo của cậu.
Có phải tôi lại chọc giận gì anh không?
Quan Vũ Niệm ngẫm nghĩ hồi lâu rồi rất nghiêm túc hỏi.
Với chỉ số thông minh của cô thì có thể chọc giận tôi được sao?
Dương Thư Trần lạnh lùng đáp.
Định qua cầu rú6t ván à? Tốc độ cũng nhanh đấy!
Dương Thư Trần dừng chân, lạnh lùng quét mắt nhìn cô một lượt.
Không phải, chỉ là tôi.
Không phải là5 cô chê cậu mà chỉ không muốn gây thêm phiền phức cho cậu thôi.
Thật ra thì không cần phiền phức như vậy đâu.
Anh cứ đưa bảng tên cho tôi, tự tôi lên đó báo danh là được.
Quan V9ũ Niệm thấy tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn mình bằng ánh mắt hiếu kỳ thì không nhịn được lên tiếng đề xuất.
Dù sao cậu cũng là Tổng Giám đốc của công ty, kể cả chỉ là một Tổng Giám đốc trên danh nghĩa thôi nhưng với xuất thân của cậu, chỉ cần một nữ đồng nghiệp nào đó trong công ty liếc mắt đưa tình một chút với cậu là cũng đủ để mọi người soi mói cả tháng rồi.
Bây giờ đột nhiên cô bị cậu dẫn đi khắp công ty, đã thế còn tự mình đưa cô lên phòng lập trình nữa...
Quan Vũ Niệm:
...
Một người đàn ông độc mồm độc miệng như vậy mà nhà nước không thu hồi lại sao? Cửa thang máy mở ra, Quan Vũ Niệm đang định bước ra ngoài thì phát hiện cánh tay Dương Thư Trần đang đưa ra cản ngay trước mặt mình.
Cậu không đi thì làm sao mà cô đi được.
À không, chẳng với chút nào!
Quan Vũ Niệm liếc thấy sắc mặt cậu hơi tối lại thì lập tức đổi lời, trong lòng thầm mắng chửi mình đúng là không có tí khí phách nào.
Thế nhưng nhìn ánh mắt vô cùng dọa người của cậu, cô lại không nhịn được thầm khen mình đúng là kẻ thức thời mới là người tài giỏi.
Phải đi theo một đại boss tính tình thất thường đúng là làm khó cho thân thân thư ký quên của cô mà, cũng may là thời hạn thi hành án sắp kết thúc rồi.
Đợi đến khi vào được phong lập trình rồi, cô sẽ hoàn toàn thoát khỏi nanh vuốt của Dương Thư Trần!
Trần, sao cậu lại lên đây? À đúng rồi, tôi vừa mới nghe nói cậu bảo thư...
Giang Đông Cẩm đang đứng ở cửa thang máy, định nói gì đó nhưng khi thấy Quan Vũ Niệm đứng sau Dương Thư Trần thì ánh mắt hơi ngưng lại, lời đã nói được một nửa lại dừng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.