Chương 267: Người trong lòng anh (9)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 616 chữ
- 2022-02-06 12:49:34
Dáng ngủ của Hạ Trường Duyệt giống hệt một đứa trẻ con, cô cuộn người trên ghế sô pha, khuôn mặt nhỏ nhắn gửi lên cánh tay, thỉnh thoảng cau mày8 lại như mơ thấy gì đó không vui.
Nghiêm Thừa Trì khẽ ngả người ra ghế làm việc, một giây sau liền đứng dậy, cất bước đi tới.
A3nh bước rất nhẹ nhàng, đi đến trước ghế sô pha của Hạ Trường Duyệt, ngồi xuống, ngắm nhìn cô đắm đuối...
Thấy cô hơi co người lại, Nghi9êm Thừa Trì cởi áo khoác, đắp lên người cô.
Ưm...
Hạ Trường Duyệt thỏa mãn lẩm bẩm, cuộn lấy áo khoác của anh một cách tự nhiên, ngủ 6say hơn.
Ánh mắt Nghiêm Thừa Trì sâu hơn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngủ say như trẻ con của cô, lẳng lặng siết chặt bàn tay đang để 5xuôi bên người.
Bình yên, hai chữ thật đơn giản, nhưng tình cảm thì lại không bền lâu.
Cuối cùng, chính cô lại chán ghét mùi hương của anh...
Đôi mắt của Nghiêm Thừa Trì tối sầm lại, trong mắt lóe lên ánh sáng âm u.
Mãi cho đến một lần, anh vô tình đọc được nhật kí của cô.
Lúc đó anh mới biết được, không phải cô thích áo khoác của anh, mà là cô thích mùi hương quen thuộc đặc trưng của anh vương trên áo khoác.
Lúc anh không ở bên cạnh cô, quần áo khoác của anh có thể giúp cô cảm thấy bình yên mà ngủ...
Công việc vốn đơn điệu dường như đã không còn quá vất vả nữa.
Nghiêm Thừa Trì lia mắt nhìn sang chiếc điện thoại đặt bên bàn, nhớ tới chuyện gì đó, bèn cầm điện thoại lên, mở WeChat ra.
Chú rất thích món quà này, để báo đáp, nhóc có thể đưa ra một điều kiện với chú, xem như chú đã nhận lời.
Nghiêm Thừa Trì buông tay ra, nhìn tin nhắn thoại đã được gửi đi thành công, đôi mắt đen láy trở nên sâu hơn.
Kí ức dường như quay trở lại bốn năm về trước.
Khi đó, cô ngủ không bao giờ đắp chăn, nhưng lại rất thích quấn lấy áo khoác của anh.
Anh hỏi cô, cô hùng hồn trả lời,
Có áo khoác của bạn trai, ai còn muốn đắp chăn nữa chứ...
Lúc ấy anh chỉ cưng chiều véo má cô, cũng không nghĩ sâu xa.
Anh nhìn Hạ Trường Duyệt quấn lấy áo khoác của mình ngủ say sưa, ánh mắt dần trở nên phức tạp.
Anh đứng dậy, đi về bàn làm việc, tiếp tục xử lí công việc.
Bởi có thêm một người mà dường như không khí trong văn phòng rộng lớn cũng khác trước.
Anh thừa nhận, ban đầu anh hoàn toàn không có cảm tình với con trai của An Thần Húc.
Nhưng hình như cậu nhóc không như anh tưởng tượng...
Sao anh cứ luôn có cảm giác, con của cô không thích An Thần Húc, mà lại tỏ ra thân thiện với anh.
Là do anh tự tưởng tượng ra sao?
Điều kiện gì cũng được hả chú?
Giọng nói non nớt của Hãn Hãn nhanh chóng vang lên từ trong điện thoại.
Nghiêm Thừa Trì nhấc điện thoại ra khỏi tai, dừng lại một lúc mới nói:
Ừ, điều kiện gì cũng được, miễn là chú làm được.
Đại vương Hãn Hãn cần tiền, rất nhiều rất nhiều tiền!
Cậu nhóc không chút nghĩ ngợi.
Nghiêm Thừa Trì nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại mất một lát, rồi lại đưa lên tai, nghe lại lần nữa.
Anh chắc chắn mình không nghe lầm mới hơi ngẩn ra, nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.