Chương 270: Người trong lòng anh (12)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 702 chữ
- 2022-02-06 12:49:29
Thật ra bãi đỗ xe ngoài trời của Tập đoàn Nghiêm thị rất gần, nhưng mưa rào như trút nước ập đến quá nhanh, có thể làm cho mọi ng8ười bị ướt chỉ trong nháy mắt.
Hai người cầm chung một cái ô đi sát bên nhau.
Đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo của anh bất cứ lúc nào cũng rất quý phái.6
Ngay cả khi đi dưới mưa, anh vẫn thong dong nhàn nhã, không có sự hoảng loạn như những người qua đường khác.
Trong tâm trí cô lóe lên một cảnh tượng quen thuộc.
Trời mưa một cái là ào xuống luôn, không có dấu hiệu báo trước nào, loại thời tiết này thật đáng ghét..
Trong một cơn mưa bốn năm trước, vì không để cô bị ướt, Nghiêm Thừa Trì dùng áo khoác của mình che chở cho cô, nhưng chính anh thì lại ướt như chuột lột.
Hạ5 Trường Duyệt hơi thất thần, giây tiếp theo, cô ngây ra khi nhìn thấy bờ vai bị ướt của anh.
Cô sững sờ một lúc mới phát hiện anh đã nghiêng phần lớn chiếc ô về phía cô.
Thảo nào mưa to như vậy mà cô không sao, nhưng hơn một nửa vai anh thì bị ướt...
Hạ Trường Duyệt cắn môi, muốn di chuyển chiếc ô mà không có dũng khí.
Khi tay cô đặt lên thắt lưng anh, Nghiêm Thừa Trì cuối cùng cũng không nhịn nổi, đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Giọng nói khàn trầm thấp của anh vang lên,
Duyệt, để anh tự làm.
Nếu không phải che mưa cho em, anh sẽ không bị ướt như vậy.
Hơi thở mạnh mẽ của riêng Nghiêm Thừa Trì cứ vương vấn quanh cô.
Toàn thân cô cứng ngắc bước theo anh, thậm chí khẩn trương đến mức tay chân đánh cùng nhịp mà cũng không biết...
Hạ Trường Duyệt chưa kịp thực hiện ý đồ của mình thì Nghiêm Thừa Trì bỗng nhiên dừng bước, đôi mắt đen sâu thẳm lập tức nhìn cô chằm chằm.
Em đang làm gì vậy?
Giọng anh trầm thấp, lộ ra chút cảm xúc mơ hồ khó hiểu.
Hạ Trường Duyệt cho rằng anh đang tức giận, vội vàng chỉ vào bờ vai ướt của anh, giải thích,
Áo của anh bị ướt rồi, nhỡ bị cảm lạnh...
Tôi muốn đứng gần lại một chút, anh sẽ không bị ướt...
Toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn của cô được che chở trong vòng tay anh.
Giây tiếp theo, giọng nói trầm thấp quyến rũ của Nghiêm Thừa Trì chậm rãi vang lên bên tai cô, nói rõ từng chữ một.
Không phải, ý của tôi là...
Hạ Trường Duyệt đối mặt với ánh mắt mê hoặc của anh, lưỡi như bị đóng băng, bối rối nói lắp ba lắp bắp.
Không đợi cô nói xong, một cánh tay mạnh mẽ quàng qua vai cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Không biết có phải vì đi quá sát n3hau hay không mà Hạ Trường Duyệt có thể ngửi thấy hương bạc hà nhàn nhạt trên người anh.
Dưới chân cô đạp phải vũng nước9, không nhịn được bèn đưa mắt liếc trộm anh.
Đôi mắt trong veo của cô chớp chớp, dáng người nhỏ nhắn nhích lại gần anh, cố gắng dựa gần hơn...
Hai người họ gần nhau hơn thì anh không phải di chuyển quá nhiều ô về phía cô.
Như thế này sẽ không dễ bị ướt nữa.
...
Hạ Trường Duyệt.
Bãi đỗ xe rõ ràng rất gần, mà chân Hạ Trường Duyệt như đang bước trên bông, cảm thấy thời gian trôi qua như cả một thế kỷ.
Hạ Trường Duyệt giận dỗi, vừa trở về phòng nhỏ của anh đã lập tức lao đến trước mặt anh, lo lắng cởi áo sơ mi ướt của anh ra.
Anh thay áo mau đi, đừng để bị cảm lạnh.
Lúc đó cô chỉ lo lắng cho sức khỏe của anh, mà quên rằng anh là một người đàn ông có thể lực cường tráng.
Em giúp anh cởi ra sẽ nhanh hơn, anh đừng cản em.
Hạ Trường Duyệt nói nửa chừng, cuối cùng nhận ra bầu không khí không còn bình thường nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.