Chương 2910: Cậu nghe thấy ư? (4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 594 chữ
- 2022-02-19 05:03:44
Phòng của anh ở sát vách
Quan Vũ Niệm lẩu bầu một câu, không biết cậu có ngủ thật hay không. Làm gì có ai giây trước vừa mới 8nói chuyện, giây sau đã ngủ mất rồi, rõ ràng là cậu đang chơi xấu!
Dương Thư Trần...
Quan Vũ Niệm còn đang định nói 3gì đó thì một cánh tay bỗng giữ cổ tay cô lại, kéo cô nằm xuống giường. Cái ly không trong tay cô rơi xuống đất, cả người cô n9hào vào một lồng ngực săn chắc!
Dương Thư Trần xoay người lại, tư thể của hai người biến thành cô nằm bên dưới. Trong 6không khí ngập tràn hơi thở bá đạo của cậu...
tay, hỏi với vẻ vô tội.
Mười phút hay là hai mươi phút? Chẳng đủ cho cậu nhét kẽ răng nữa!
Tam Nhi, em nhanh lên nha!
Nghiêm Thư Mạt nói rồi xoay người bỏ chạy.
Dương Thư Trần siết tay đấm vào đầu giường rồi kéo chăn phủ lên người Quan Vũ Niệm. Sau đó, cậu xoay người nhìn về phía Nghiêm Thư Mạt. Cô chẳng buồn gõ cửa mà đã vọt vào phòng cậu rồi.
Mạt Mạt...
Dương Thư Trần xanh mặt cắn răng.
Ồ, đúng là đang ăn hiếp Tiểu Niệm Niệm thật nè, ngại quá đi, chị tới không đúng lúc, hay là chị ra ngoài đợi một lát nhé? Em cần mười phút hay là hai mươi phút?
Nghiêm Thư Mạt xoay người chọt chọt đầu ngón
Quan Vũ Niệm căng thẳng muốn đẩy cậu ra, thế nhưng vừa chống tay lên ngự5c cậu thì lời cậu nói lúc trước bỗng giống như đang văng vẳng bên tai cô. Bây giờ cô không có quyền từ chối...
Tiểu Niệm Niệm, Tiểu Niệm Niệm của tôi...
Dương Thư Trần nỉ non bên tai cô, giống như đang mê hoặc khiến cô không tài nào từ chối.
Khi mọi thứ sắp mất khống chế, ngoài cửa bỗng vang lên hàng loạt tiếng bước chân và giọng nói căng thẳng của dì Vương:
Cô chủ, cô đợi đã, cậu chủ và cô Quan đều đang ở trên tầng...
Tôi biết rồi tôi biết rồi! Tôi chỉ đến tìm Tiểu Niệm Niệm thôi, Tam Nhi ăn hiếp Tiểu Niệm Niệm, tôi phải bảo vệ em ấy!
Giọng nói hoạt bát của Nghiêm Thư Mạt nhanh chóng truyền đến.
Không có trong phòng ngủ chính, đang ở trong phòng cho khách à?
Nhiệt độ vừa tăng lên trong phòng đã bị một chậu nước lạnh dập tắt ngay lập tức. Chuyện này còn tìm lại được nữa à?
Dương Thư Trần đen mặt, còn Quan Vũ Niệm thì đỏ mặt, hận không thể chui vào trong chăn, trốn ở trong đó không ra ngoài. Bị người ta cắt ngang chuyện này quả thật xấu hổ biết bao!
Quan Vũ Niệm hắng giọng một cái, do dự không biết có nên nói gì hay không.
Em từ từ rồi xuống cũng được, anh xuống trước xem sao.
Dương Thư Trần bị cắt ngang như vậy, Mạt Mạt còn đang ở dưới lầu chờ cậu nên cậu cũng không tiếp tục nữa.
Quan trọng nhất là cậu sợ mười lăm hai mươi phút nữa Mạt Mạt lại chui vào phòng cậu bắt người!
Để em đi cùng với anh.
Ánh mắt Quan Vũ Niệm lấp lóe, đứng dậy đi cùng.
Trong phòng khách, dì Vương đang lấy nước cho Nghiêm Thư Mạt. Cô ôm lấy dì Vương, miêu tả cảnh mình vừa nhìn thấy một cách vô cùng sinh động.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.