• 7,731

Chương 65: Anh thật là ngu xuẩn!


Từ đầu đến cuối, Nghiêm Thừa Trì đều nhìn chằm chằm cô giống như một người phụ huynh.

Thấy cô đã ăn hết thứ cần ăn, uống hết thứ cần uống, anh gọi điện thoại bàn bảo quản gia lên thu dọn.

Thân hình cao lớn nằm trở lại bên cạnh cô, không hề có ý muốn rời đi.

Hạ Trường Duyệt lặng lẽ ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều rồi.

Anh không đến công ty nữa sao?
Nghiêm Thừa Trì, tôi không sao rồi.
Hạ Trường Duyệt ngẫm nghĩ, không màng đến việc liệu anh có nghĩ cô ảo tưởng hay không, trực tiếp lên tiếng.


Tôi có mắt, nhìn ra em không chết được.

Sao hả, muốn tôi tiễn em một đoạn?
Nghiêm Thừa Trì độc mồm chế giễu.

Nhìn thấy mặt cô trắng nhợt trong phút chốc, cảm giác chán nản lại vụt qua trong đáy lòng anh.

Hạ Trường Duyệt gảy đầu ngón tay, mím môi,
Hôm nay anh không phải đến công ty sao?

Em đang đuổi tôi đấy à?
Nghiêm Thừa Trù sa sầm mặt, đưa tay giữ cằm cô, dùng sức, cắn răng,
Hạ Trường Duyệt, đây là biệt thự của tôi, tôi muốn đi muốn ở, không đến lượt em hỏi.

Tôi chỉ không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh...
Hơn nữa anh ở lại biệt thự, cô cũng không thể làm việc.

Ngày mai mà cô còn không sửa xong kịch bản thì dù đạo diễn không ăn thịt cô, Giang Minh Na cũng sẽ không tha cho cô.


Dựa vào em mà cũng muốn ảnh hưởng đến tôi? Có phải em đánh giá mình quá cao rồi không?
Nghiêm Thừa Trì vung tay ra, nhìn cằm cô bị siết chặt đến nổi hẳn cả dấu tay, nhăn mày, giọng điệu trở nên khá tức giận.

Lẽ ra cô không nên mở miệng.

Quả nhiên là tự chuốc lấy nhục.

Hạ Trường Duyệt không cãi lại nữa, vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường.

Cô vừa cử động, Nghiêm Thừa Trì đã đột ngột đưa tay ấn chặt vai cô, khẽ rít qua kẽ răng,
Hạ Trường Duyệt, em đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Mắng em mấy câu, em liền dám tỏ thái độ?

Tôi không có.
Cô vô tội nhìn anh.

Anh ngang ngược như vậy, ai dám tỏ thái độ với anh chứ, lỡ như bị bóp chết thì sao.


Còn dám nói dối, trên mặt em đang viết hai chữ giận dỗi kia kìa, không thì em không ngoan ngoãn nằm đó mà định đi đâu hả?
Nghiêm Thừa Trì nghiến răng, vẻ mặt kiểu đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì.

Hạ Trường Duyệt cắn môi, thật sự không chịu nổi nữa,
Nghiêm Thừa Trì, tôi vừa mới uống một bát canh gừng to, tôi muốn đi vệ sinh.
]

Bàn tay giữ vai cô của Nghiêm Thừa Trì cứng đờ, một tia sáng lờ mờ hiện lên trên khuôn mặt đầy mê hoặc.

Đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện vẻ thảng thốt.

Anh lập tức buông tay, nhìn bóng lưng Hạ Trường Duyệt đi vào nhà vệ sinh, chán nản đập tay lên giường.

Nghiêm Thừa Trì, mày đúng là ngu quá mà!
Rè rè...
Tiếng điện thoại rung truyền đến tai anh.

Nghiêm Thừa Trì nheo mắt, nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện nguồn gốc âm thanh phát ra từ trong túi xách của cô.

Điện thoại cố sửa xong rồi ư? Vậy mà vẫn sửa được! Nghiêm Thừa Trì nghịch điện thoại của cô trong lòng bàn tay, nhìn số điện thoại hiển thị cuộc gọi trên màn hình, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng.

Anh cử động ngón tay tắt máy, mắt nhìn về hướng nhà vệ sinh.

Hạ Trường Duyệt vẫn chưa ra.

Chưa đầy ba giây sau, điện thoại cô lại reo nữa.

Ba chữ
Anh Thần Húc
không ngừng nhấp nháy trên màn hình điện thoại.

Nghiêm Thừa Trì ngắt máy không chút do dự, sau đó tắt điện thoại, ném vào túi xách của cô rồi nằm lại trên giường như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc Hạ Trường Duyệt từ nhà vệ sinh đi ra, cái cô nhìn thấy chính là hình ảnh anh đang lười biếng duỗi đôi chân thon dài, chiếm hai phần ba chiếc giường.

Ánh mắt anh xa xăm, giống như một con báo săn đang rình mồi...

Nhìn thấy cô, cánh môi mỏng hé mở, anh nhả từng chữ một,
Anh Hãn là ai?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.