Chương 66: Lén anh gọi điện thoại
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 738 chữ
- 2022-02-04 08:16:40
Anh hoàn toàn không có ý định để Hạ Trường Duyệt biết chuyện An Thần Húc gọi điện cho cô.
Ngược lại, cú điện thoại của An Thần Húc khiến anh lập tức nhớ tới
anh Hãn
trước giờ anh chưa từng gặp mặt.
Đáng tiếc lần trước anh chưa kịp nghe điện thoại của anh ta!
Hả?
Hạ Trường Duyệt đang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào đôi chân dài của anh.
Nghe thấy giọng anh, cô lập tức ngơ ngác ngẩng đầu, mặt mày mờ mịt.
Không có gì!
Nghiêm Thừa Trì tức giận hừ lạnh.
Vừa mở miệng hỏi cô, anh liền hối hận.
Cô không biết anh đã đụng vào điện thoại của cô.
Nếu để cô nghe được lời nói vừa rồi, chẳng phải cô sẽ biết chuyện vì có đàn ông gọi điện cho cô nên anh đã bỏ điện thoại cố vào nước sao? Đến lúc đó, có phải cô sẽ lại hả hê vì anh quan tâm cô không? Ánh mắt Nghiêm Thừa Trì tối sầm lại, siết chặt tay, vươn tay về phía cô,
Qua đây.
Dù tò mò anh vừa nói gì, nhưng thấy sắc mặt anh không vui, Hạ Trường Duyệt cũng không dám hỏi.
Cô ngoan ngoãn bước đến, để tay mình vào tay anh.
Nghiêm Thừa Trì lập tức kéo mạnh cô vào lòng, ôm chặt lấy cô bằng cánh tay lực lưỡng, đè cô dưới người, cúi đầu bịt kín môi cô.
Nghiêm Thừa Trì...
Nhận ra thân nhiệt của anh thay đổi, Hạ Trường Duyệt hơi căng thẳng, chống tay lên ngực anh.
Một giây sau, cô lại thấy Nghiêm Thừa Trì đâm mạnh vào gối, nghiến răng,
Chết tiệt, hôm nay mới là ngày đầu tiên!
Ít nhất anh phải chịu đựng một tuần nữa...
Còn phải đợi sức khỏe của cô hồi phục.
Sao không bảo anh nhốt vào phòng tối cho rồi? Nghe thấy anh lầu bầu, Hạ Trường Duyệt sửng sốt mấy giây mới hoàn hồn, lúng túng không dám nhìn anh.
Làm gì có ai còn tính ngày giúp cô chứ...
Đi ngủ.
Nghiêm Thừa Trì liếc qua khuôn mặt đỏ ửng của cô, không cam lòng buông tay, bèn nằm xuống bên cạnh cô.
Hạ Trường Duyệt vừa định thở phào thì lại bị anh ôm vào lòng.
Anh ôm thật chặt eo cô bằng cánh tay lực lưỡng, vây cô trong lòng, mặc kệ cô có ngủ được hay không, mình ngủ trước cái đã.
Đồ độc tài.
Hạ Trường Duyệt nằm vùi trong lòng anh, căng thẳng gồng mình, không lâu sau cũng không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.
Đến lúc cô thức dậy thì ngoài cửa sổ đã tối đen như mực.
Ấy thế mà cô đã bất giác ngủ từ sáng đến tối...
Cô ngẩng đầu, Nghiêm Thừa Trì vẫn còn nhắm nghiền mắt bên cạnh.
Khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo tỏa ra ánh sáng rực rỡ như sứ dưới ánh đèn mờ tối, bất kể nhìn từ góc độ nào cũng không tìm ra khuyết điểm.
Hạ Trường Duyệt nhìn anh không chán, không biết qua bao lâu, cô mới rời mắt, nhẹ nhàng di chuyển cánh tay anh, xoay người rời đi.
Cô sắp muộn giờ rồi, phải mau đi sửa nốt kịch bản.
Hạ Trường Duyệt đi đến trước bàn, lấy kịch bản trong túi xách ra, đụng phải điện thoại trong đó, bèn tiện tay cầm lên, lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Cô cầm đồ đạc đi tới phòng sách.
Bỏ kịch bản xuống, cô mới nhận ra điện thoại di động của cô đã tắt máy.
Cô vừa mới sạc đầy pin mà, sao lại tắt máy được chứ? Là chưa sửa xong sao? Hạ Trường Duyệt cắn môi, khởi động lại điện thoại lần nữa.
Phát hiện trên máy toàn là cuộc gọi nhỡ của An Thần Húc, tim cô bỗng chốc đập thình thịch.
Điện thoại của cô vẫn luôn để trong túi xách, tại sao khi điện thoại reo cô lại không nghe thấy nhỉ? Cô vội vàng gọi lại cho An Thần Húc.
Điện thoại đổ chuông rất lâu, nhưng An Thần Húc vẫn không bắt máy.
Là đang bận sao, sao không ai nghe máy nhỉ..
Hạ Trường Duyệt chu môi nói thầm, lại gọi liên tiếp hai cuộc nữa.
Vẫn không ai nghe máy, cô đành dập máy.
Cô nghĩ ngợi rồi gửi cho An Thần Húc một tin nhắn, hỏi thăm đôi chút về tình trạng vết thương của anh, tiện thể hỏi thử xem khi nào anh rảnh, cô muốn gặp anh.