• 7,730

Chương 67: Anh mắc chứng ảo tưởng hả?


Dù sao lần này anh cũng bị cô liên lụy nên mới đắc tội với Nghiêm Thừa Trì.

Nói gì đi nữa thì cô cũng nên mau chóng tới thăm anh.

Còn Hãn Hãn nữa, hai ngày rồi cô không gặp cậu nhóc, chắc là cu cậu tinh quái đó sắp phát cáu rồi.


A...


Hạ Trường Duyệt gửi tin nhắn đi, vừa xoay người đã thấy Nghiêm Thừa Trì đứng sau lưng cô như hồn ma.

Cô giật mình hét lên.

Khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay sợ đến tái mét.


Trông tôi giống ma lắm sao? Hay em làm chuyện gì không thể để lộ ra ngoài, thấy tôi nên chột dạ? Hừm!
Nghiêm Thừa Trì dựa thân hình cao lớn vào cạnh cửa, áo sơ mi trắng không cài hết nút, hơi để lộ lồng ngực.

Anh đút một tay vào túi, rảo bước đến bên cô, nâng cằm cô lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ánh mắt tránh né của cô.

Hạ Trường Duyệt cứng đờ người, nắm chặt điện thoại trong tay, mẩy đầu ngón tay đều trắng bệch.

An Thần Húc là điều cấm kị của anh, nếu anh biết được cô lén anh liên lạc với An Thần Húc, nhất định sẽ tức giận hơn.

Nhưng nếu không nói thật, lỡ lát nữa anh muốn xem điện thoại của cô...

Hạ Trường Duyệt xoắn xuýt cắn môi, lưng toát mồ hôi lạnh, không dám nói câu nào.

Lúc này, cô thật sự muốn điện thoại lại bị hỏng lần nữa, thể thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.

Lại hỏng lần nữa...

Một tia sáng lóe lên trong đầu cô.

Cô bỗng ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Nghiêm Thừa Trì, thốt lên.


Nghiêm Thừa Trì, sao anh lại làm hỏng điện thoại của tôi?

Em nói gì?
Nghiêm Thừa Trì khẽ giật mình, đôi mắt đen hơi lấp lóe.


Thợ sửa điện thoại nói là điện thoại của tôi từng bị ngâm nước, nhưng người có thể đụng vào điện thoại của tôi chỉ có mình anh.
Hạ Trường Duyệt cau mày lại, nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.

Cô cũng rất muốn biết có phải anh bỏ điện thoại của cô vào nước không.

Tại sao anh phải làm vậy?
Điện thoại của em vào nước thì em nghi là do tôi làm.

Bây giờ tôi nghi đầu óc em úng nước thì em có muốn đi tìm xem là do ai làm không?
Nghiêm Thừa Trì rút tay lại, không đúng đắn nhếch mép.


Nói năng không suy nghĩ, anh mắc chứng ảo tưởng hả?


Đầu anh mới bị úng nước, nói chuyện độc mồm độc miệng.

Không hỏi được kết quả, Hạ Trường Duyệt lén giấu điện thoại vào túi, đi lên trước, định mở laptop làm việc.

Ai ngờ cô vừa khởi động laptop thì Nghiêm Thừa Trì đã ấn nút tắt máy.


Nghiêm Thừa Trì, ngày mai tôi phải giao kịch bản rồi!
Hạ Trường Duyệt khó chịu nhìn anh.

Nhưng thấy ánh mắt lạnh bằng và dữ tợn kia thì khi thể của cô bỗng chốc tiêu tan.


Tập đoàn Nghiêm thị yêu cầu nhân viên dưới trướng phải tăng ca khi đang bị bệnh sao?
Nghiêm Thừa Trì hùng hồn mở miệng.

Công việc của cô bận rộn vậy à? Hay cô chỉ muốn mượn công việc để trốn tránh anh? Ánh mắt Nghiêm Thừa Trì tối sầm lại, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt vẫn còn hơi tái nhợt của cô, đưa tay khép máy tính của cô lại, nắm cổ tay cô kéo ra ngoài.


Tôi đói, phục vụ tôi ăn cơm.



Tôi khát, rót nước cho tôi.



Tôi buồn ngủ, ngủ với tôi.


Tiêu rồi, ngày mai cô lại chờ bị đạo diễn dạy dỗ rồi!


Biên kịch Hạ, cô làm sao thế? Vẫn chưa khỏe lại sao? Đến bây giờ mà vẫn chưa sửa xong kịch bản?
Đạo diễn vỗ tay lên bàn, không vui nhìn Hạ Trường Duyệt.

Hạ Trường Duyệt ôm kịch bản, cúi đầu đứng phía trước, chỉ có thể luôn miệng xin lỗi.

Trong lòng thầm mắng Nghiêm Thừa Trì nhiều lần.

Đểu tại anh ta! Đều tại anh ta cả! Uống cho cô sáng hôm qua còn cảm động, tưởng cô khó chịu, anh cố ý bỏ việc để về xem cô.

Kết quả buổi tối cô mới nhận ra vốn dĩ anh về là để hành hạ cô!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.