Chương 85: Đứa bé lớn lên trong tình yêu thương
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 732 chữ
- 2022-02-04 08:16:42
Nghiêm Thừa Trì phóng xe như bay tới bệnh viện, vừa mở cửa xe đã chạy về phía phòng phẫu thuật.
Vừa ra khỏi thang máy, anh đã thấy Hạ Trường Duyệt ngồi trước cửa phòng.
Cô không ngồi trên ghế mà ôm đầu gối ngồi co ro dưới đất, dáng vẻ lẻ loi trơ trọi như đứa bé bị cả thế giới bỏ rơi.
Trong hành lang rất yên tĩnh, thậm chí anh đứng ở cửa thang máy mà vẫn có thể nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ, bị thương và bất lực của cô...
Tim Nghiêm Thừa Trì thắt lại, không hiểu nổi cơn đau đang dâng lên trong lồng ngực.
Hồi lâu sau anh mới cất bước đi đến, không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh cô.
Bộ âu phục thủ công đắt tiền trên người anh trái ngược mạnh mẽ với tư thế ngồi bệt dưới đất, nhưng trên gương mặt quyến rũ không hề khó chịu chút nào.
Cuối cùng, sự xuất hiện của anh khiến cho Hạ Trường Duyệt đang đắm chìm trong bị thương cũng từ từ ngẩng đầu lên.
Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt bằng đôi mắt đẫm lệ, miệng khẽ hé ra như ngây người trong giây lát.
Cô chớp mắt, nước mắt rơi xuống như chuỗi ngọc đứt dây.
Nghiêm Thừa Trì cau mày, lướt ngón tay thon dài lên mặt, lau đi vệt nước mắt trên má cô, giọng anh trầm thấp toát ra ma lực mê người, nói rõ ràng từng chữ,
Có tôi ở đây, không sao đâu.
Anh duỗi tay ôm cô vào lòng, để cô dựa vào ngực mình, hít vào mùi thơm thoang thoảng trên mái tóc cô.
Sự nghi ngờ và giận dữ vừa rồi dường như đã tan biến hết chỉ trong nháy mắt.
Cảm nhận cô đang run rẩy, Nghiêm Thừa Trì khẽ siết chặt cánh tay.
Vạt áo trước ngực anh nhanh chóng bị nước mắt của cô làm ướt.
Tiếng nấc nghẹn rấm rứt của cô như những chiếc gai nhỏ đâm vào tim anh.
Mẹ tôi không sao, đúng không?
Hồi lâu sau Nghiêm Thừa Tìmới nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cô.
Nghiêm Thừa Trì cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, bình tĩnh thốt ra một tiếng, vỗ đầu cô, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc cô.
Sau đó anh liếc nhìn đèn đỏ bên trên cánh cửa phòng phẫu thuật, ánh mắt lóe lên.
Trong ấn tượng của anh, ba mẹ của Hạ Trường Duyệt là ông bố bà mẹ hiền lành nhất.
Họ có sự nghiệp thành công, gia đình hòa thuận, vợ chồng yêu thương nhau.
Từ nhỏ cô đã là cô con gái lớn lên trong tình yêu thương của ba mẹ, vậy nên cô mới tốt bụng với những người xung quanh.
Anh không bao giờ quên được lần đầu tiên anh đến thăm nhà cô với tư cách bạn trai.
Biệt thự xa hoa, xe thể thao sang trọng, vườn hoa xinh đẹp...
Những thứ dường như không liên quan đến thế giới của anh lần lượt hiện ra trước mắt.
Khoảnh khắc đó, cảm xúc của anh như rơi xuống đáy vực.
Trước đó anh vẫn luôn biết cô là cô chủ nhà họ Hạ, sự chênh lệch giữa bọn họ là rất lớn.
Nhưng anh vẫn bị rung động vì sự lương thiện thuần khiết của cô mà đâm đầu vào.
Người bắt đầu trước là cô, người đuổi anh đi cũng là cô, nhưng cuối cùng, người lún sâu nhất lại là anh.
Hơn bất kì ai, anh sợ ba mẹ cô coi thường gia cảnh của anh, sợ họ phản đối anh và cô ở bên nhau.
Gần như anh đã nghĩ đến tất cả những kết cục xấu nhất chỉ trong một giây, sau đó nắm lấy tay cô.
Dù tay ướt đẫm mồ hôi vì hồi hộp, nhưng anh vẫn cố chấp không chịu buông ra.
Anh sợ anh mà buông lỏng tay, bọn họ sẽ không thể ở bên nhau nữa.
Anh chỉ là một đứa nghèo hèn có chí khí và khát vọng, còn cô là cô công chúa nhỏ được nâng niu từ bé, những thứ cô cần anh đều không thể đáp ứng nổi...
Mẹ em là người dịu dàng nhất trên đời này, bà sẽ không chê anh đâu.
Còn ba em thì...
hì hì, ai muốn giành con gái với ông đều là kẻ thù của ông hết, dù anh có là ai cũng thế thôi.