Chương 53: Dưới Bàn
-
Chín Giấc Mộng Xuân của Nữ Hái Hoa Tặc
- Tiếu Giai Nhân
- 4996 chữ
- 2020-05-09 12:28:53
Số từ: 4987
Edit: Lionlion & Trạch Mỗ
Nguồn: khongtheyeu.wordpress
Lập Xuân chết ngoài ý muốn, những lời giải thích Đường Hoan chuẩn bị cũng không dùng được. Đối mặt với thi thể Lập Xuân, nàng nắm chặt vạt áo trước ngực khiếp sợ mở to mắt, làm ra dáng vẻ
sợ hãi quá mức
hôn mê bất tỉnh. Lúc ấy Tống Mạch đứng trước mép kháng, Tống Lăng đứng bên cạnh Lập Xuân, Lập Hạ sợ hãi trốn ở bên ngoài, không có ai đỡ nàng, Đường Hoan ngã thẳng xuống đất.
Hải Đường!
Tống Lăng quá sợ hãi, vội chạy tới ôm lấy người lắc lắc, ý đồ đánh thức nàng.
Ngay khi Đường Hoan sắp bị gã lắc tới mức không nhịn được phải tỉnh lại, Tống Mạch chợt lên tiếng:
Nhị đệ,có lẽ đệ muội bị dọa rồi, đệ ôm muội ấy lên kháng nghỉ ngơi đi, để Lập Hạ vào hầu hạ. Đi, đệ đi theo ta ra ngoài.
Đi ra ngoài? Đi ra ngoài để tiếp tục bị đánh à?
Tống Lăng nắm tay Đường Hoan không động đậy, vô cùng lo lắng nói:
Đại ca, Hải Đường như vậy, đệ không yên lòng để nàng một mình, chờ nàng tỉnh đệ sẽ đi tìm huynh. Chuyện nha hoàn kia đại ca xem mà giải quyết đi, dù sao cũng là ký văn tự bán đứt rồi.
Bớt nói nhảm, đi theo ta.
Tống Mạch làm sao có thể để cho gã lừa gạt đơn giản như vậy, lạnh lùng bỏ lại một câu, mang theo thi thể Lập Xuân đi ra ngoài. Trước kia cũng có nha hoàn vì Tống Lăng mà tranh giành rồi mất mạng, bởi vì đều được mua từ vùng khác, không có người nhà đến kêu oan, Tống gia tìm cái cớ lung tung đến quan phủ báo một tiếng là được.
Nhưng chuyện khiến hắn đau đầu chính là lần này, cho dù nhị đệ là say rượu bị nha hoàn thừa cơ chui lên, nhưng đêm tân hôn gây ra loại chuyện này, đệ muội sao có thể dễ dàng tha thứ gã?
Đồ vô liêm sỉ, khi nào thì mới có thể để cho hắn yên tâm!
Tống Mạch đi rồi, Tống Lăng ở trong phòng lề mề thêm một lát, ngắm nương tử xinh đẹp gã còn chưa kịp ôm đang nằm trên kháng, khẽ cắn môi, đành rời đi. Để cho đại ca đánh một trận cũng được, càng có thêm vẻ đáng thương để quay đầu lại bồi tội với Hải Đường, không chừng Hải Đường mềm lòng liền tha thứ cho gã, đến lúc đó gã mới bù cho nàng một đêm trướng ấm tuyệt vời.
Chủ ý của Tống Lăng tuy không tệ, nhưng Đường Hoan đâu thể nào dễ dàng bỏ qua cho gã.
Nàng đang nằm lập tức ngồi dậy, thay bộ hỉ phục ra, mặc bộ váy bằng vải mỏng mang tới từ nhà mẹ đẻ, sau khi hỏi Lập Hạ rõ xem hai huynh đệ Tống Lăng đi đâu, liền đi thẳng đến tiền viện.
Trong thính đường, Tống Mạch đã đánh người xong, đang dùng lời chân thành khuyên Nhị đệ sống tử tế.
Tống Lăng cúi đầu, thành thành thật thật nghe, cho đến khi bất chợt một bóng người bước vào cửa. Gã khiếp sợ bật người lên, tiến lên đỡ lấy bả vai người tới:
Hải Đường nàng tỉnh rồi? Sao lại chạy tới đây?
Đường Hoan né tránh gã, ánh mắt làm bộ lướt qua y phục hai người, xác định mình không có nhận lầm người, liền quỳ xuống trước mặt Tống Mạch, cúi đầu nói:
Đại ca, Hải Đường xuất thân thấp hèn, vốn không xứng làm con dâu Tống gia, bây giờ Nhị gia đối xử với ta như vậy, ta càng không có thể diện ở lại, xin đại ca làm chủ, để Nhị gia viết một phong hưu thư thả ta đi.
Nói xong, nâng tay lau nước mắt.
Hải Đường nàng làm cái gì vậy? Tối hôm qua là ta không đúng, làm như thế với nàng là do say rượu, thật sự không phải cố ý ức hiếp nàng đâu!
Tống Lăng khẩn trương, chạy tới muốn dìu nàng đứng lên. Mong đợi lâu như vậy mới cưới được người đẹp về, gã còn chưa kịp yêu thương nàng đâu, sao có thể nói hưu là hưu?
Ngươi đừng chạm vào ta!
Đường Hoan đứng vụt dậy, trốn ra phía sau Tống Mạch, khóc nhìn gã:
Đừng nói say rượu gì đó, ngày vui, có phu quân nhà ai là không uống rượu? Sao cho tới bây giờ không thấy nghe nói người khác xảy ra chuyện như vậy? Tống Lăng, nếu không phải ngươi thường ngày ăn chơi đàng điếm hành vi không đoan chính, Lập Xuân lấy đâu ra lá gan lớn như vậy lừa ngươi ức hiếp ta? Buổi tối tân hôn đầu tiên làm ra loại chuyện này, sau này còn định thế nào nữa, ta chịu không nổi, ta thà rằng về nhà làm ni cô già cả đời, cũng không cần chịu mối oan ức này! Đại ca… Tống đại ca, cầu huynh nhìn lấy phần đáng thương này của ta, lại làm chủ cho Hải Đường một lần đi, nếu huynh không đồng ý, Hải Đường thà rằng đập đầu một lần nữa!
Đệ muội…
Hải Đường ngươi đừng quá phận, không phải là chỉ lên giường với một nha hoàn thôi sao, ta cũng không phải cố ý, cũng giải thích rõ ràng với ngươi rồi, sao ngươi vẫn còn làm loạn!
Trước mặt đại ca bị thê tử mới cưới ghét bỏ, Tống Lăng chỉ cảm thấy thể diện mất sạch, ngắt lời của Tống Mạch, tiến lên kéo tay Đường Hoan:
Đi, có cái gì không hài lòng chúng ta về phòng nói, đừng để mất thể diện trước mặt đại ca!
Đúng là đã nuông chiều nàng quá rồi, còn dám ghét bỏ gã, trở về gã liền quăng nàng lên giường, xem nàng sau khi thành người của gã rồi có còn muốn đi hay không!
Bằng vào ánh mắt tàn nhẫn thô bỉ của gã, cứ để gã đưa người đi như vậy thật, lúc trở về chắc chắn cũng không có lòng tốt dỗ người. Đệ muội thì ngoài mềm trong cứng, trước đã lấy cái chết uy hiếp phụ mẫu quyết không làm thiếp, sau còn cực lực không chịu gả, nếu một lát nữa nhị đệ cứng rắn ép buộc nàng, sợ là nàng sẽ lại tìm cách tự tử thêm lần nữa. Nghĩ tới đây, Tống Mạch vững vàng che trước người Đường Hoan, thân hình như tùng, miệng quát to:
Dừng tay! Động tay động chân như vậy còn ra thể thống gì nữa?
Tống Lăng hoảng sợ, nhưng ngay sau đó lại ngẩng cổ lên,mặt mũi đỏ bừng:
Đại ca, huynh tránh ra, đây là chuyện nhà ta, tự ta có thể giải quyết, không cần huynh quan tâm!
Ra vẻ muốn tiến lên bắt người.
Đại ca…
Đường Hoan sợ hãi nắm lấy xiêm y sau lưng Tống Mạch.
Phía trước bị nhị đệ kéo tay áo, phía sau bị đệ muội nắm xiêm y, Tống Mạch nổi gân xanh đầy trán, chợt nắm lấy cổ tay Tống Lăng, phía sau tránh một cái liền thoát khỏi Đường Hoan, sau đó kéo Tống Lăng đến cái ghế đối diện ấn người xuống:
Ngồi xuống đàng hoàng cho ta!
Đại ca!
Tống Lăng tức giận đến mức hai mắt bốc lửa, nhưng chống lại ánh mắt nguy hiểm của nam nhân trên đỉnh đầu, chỉ đành giận dữ đá cái bàn bên cạnh đến nhụt chí.
Bình yền rồi, Tống Mạch thở phào nhẹ nhõm, xoay người, đóng cửa trước lại, quay đầu lại thấy Đường Hoan đứng yên một chỗ cúi đầu rơi nước mắt, hắn phiền chán day day trán, thấp giọng bảo nàng ngồi ở chỗ đối diện với Tống Lăng, còn hắn ngồi ghế chủ vị, trầm tư một lát, nói với Đường Hoan:
Đệ muội, việc hôm nay đúng là Nhị đệ khiến muội thiệt thòi rồi, muội tức giận muốn đi, ta cũng có thể hiểu. Chỉ là, ngày đầu tiên tân hôn đã cùng cách, truyền ra ngoài hai nhà chúng ta rất khó coi, muội về nhà phỏng chừng cũng không có ngày lành.
Đường Hoan ngồi bên cạnh hắn, gạt nước mắt không nói lời nào.
Tống Mạch tiếp tục khuyên:
Đệ muội, Nhị đệ nó là loại người nào, ta làm đại ca cũng không che giấu lương tâm mà nói tốt cho nó, nhưng việc thú muội này, thật sự là do nó quỳ xuống van xin ta. Ta cảm thấy, hai nhà chúng ta cách nhau hơn mười dặm, nhị đệ có thể vừa gặp được muội sau đó động tâm thú muội, đây là duyên phận của hai người. Muội xem thử, có thể cho nó thêm một cơ hội không? Nếu như nó không hối cải, không cần muội cầu xin, ta chủ động để nó viết cùng cách thư cho muội, với bên ngoài cũng sẽ nói là Tống gia ta có lỗi với muội.
Dứt lời, lại liếc Tống Lăng một cái.
Tống Lăng cũng không ngốc, trước đó tức giận thì tức giận, nhưng ngồi một lát như vậy, nhìn mỹ nhân nũng nịu gạt nước mắt, gã không khỏi thương hương tiếc ngọc, nhớ đến tối hôm qua mình thật là quá hoang đường rồi, đại cô nương nào có thể chịu được phần uất ức này? Giờ nhận được ánh mắt của đại ca, gã ngầm hiểu, nhanh chóng đứng dậy chạy tới trước mặt Đường Hoan, quỳ xuống,
Hải Đường, tối hôm qua là ta có lỗi với nàng, nàng đánh ta mắng ta cũng được, chúng ta không nói đến hưu thư cùng cách được không? Ta thật sự thích nàng thật sự muốn sống thật tốt với nàng, nàng tha thứ cho ta lần này được không?
Đường Hoan rút tay về, quay đầu về phía Tống Mạch, cắn môi không nói lời nào.
Tống Lăng quỳ gối đuổi tới, Đường Hoan lại xoay sang phía khác.
Tống Lăng bất đắc dĩ nhìn về phía Tống Mạch.
Tống Mạch không muốn nhìn cái đức hạnh của huynh đệ mình quỳ gối trước mặt nữ nhân, nhịn một lát, thấy Đường Hoan mặc dù không đồng ý,nhưng thái độ dường như cũng mềm đi một tý, tức thì mở miệng nói:
Đệ muội, trong lòng muội rốt cuộc nghĩ thế nào? Có thể nể mặt mũi của đại ca mà tha thứ cho nhị đệ một lần không?
Đường Hoan đứng lên, né tránh Tống Lăng, khom người nói:
Đại ca, huynh đã nói như vậy, ta cũng không làm khó huynh, chẳng qua, Hải Đường ta mặc dù xuất thân thấp hèn, cũng không tùy tiện để mình bị sỉ nhục. Nhị gia như bây giờ, ta thật sự không thể chịu đựng được. Ta nghĩ, ta muốn chia phòng với Nhị gia một năm. Nếu trong một năm này Nhị gia không ép buộc ta, cũng không chạm vào nha đầu trong nhà hoặc đi ra ngoài tầm hoa vấn liễu, một lòng học việc buôn bán với Đại gia, ta sẽ tin hắn là thật lòng hối cải, vậy sẽ viên phòng cùng hắn làm vợ chồng thật sự.
Không được, ta không đồng ý!
Nàng vừa nói xong, Tống Lăng vụt đứng lên, trợn mắt nói. Nếu để gã một năm không chạm vào nữ nhân bên ngoài, có kiều thê ở nhà, hắn cố gắng là có thể làm được, nhưng ngay cả thê tử cưới hỏi đàng hoàng trong nhà cũng không thể đụng vào, gã dứt khoát xuất gia làm hòa thượng cho nhanh!
Một khi đã vậy, bây giờ Nhị gia viết hưu thư đi! Cùng cách cũng được, hưu thư cũng được, Hải Đường ta không cần!
Đường Hoan bỗng xoay người lại, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm Tống Lăng nói, trên mặt cũng không có nước mắt.
Tống Lăng sửng sốt, không nghĩ tới cô nương ngày đó thoạt nhìn xấu hổ ngượng ngùng lại có tính tình bướng bỉnh thế này!
Đại ca, huynh coi nàng…
Tống Lăng không có cách nào, đành xin Tống Mạch giúp đỡ.
Đầu Tống Mạch cũng sắp to ra rồi. Đương lúc cảm thấy yêu cầu của đệ muội quá phận, lại nghĩ đến Hải Đường không phải là những tiểu thư thế gia vọng tộc có tri thức hiểu lễ nghĩa kia, hơn nữa tính tình lại quật cường, trong lòng nàng chướng mắt nhị đệ, tất nhiên sẽ không uất ức chính mình, đưa ra loại yêu cầu này đúng là phù hợp với tính nết của nàng, nói đến cùng, ai bảo nhị đệ của hắn không chịu nhường trước? Về mặt khác, hắn lại cảm thấy lời nói của đệ muội cũng có chút đạo lý, nếu nhị đệ thật sự có thể vì đệ muội mà nhịn một chút, nói không chừng có thể mượn cơ hội này sửa đổi được cái tính tình rách nát kia?
Nhị đệ, ta thấy đệ muội nói đúng, nếu đệ đã luôn miệng nói muốn cùng đệ muội sống thật tốt, vậy tạm thời cùng đệ muội tách ra một năm, dùng hành động một năm chứng minh đệ với đệ muội đi.
Đại ca!
Tống Lăng gấp đến độ muốn giơ chân lên.
Tống Mạch mắt lạnh nhìn gã:
Chẳng lẽ đệ cảm thấy mình làm không được?
Tống Lăng nhìn hắn,rồi lại nhìn Đường Hoan, biết bây giờ làm chủ thực sự là vợ rồi, liền đi tới trước mặt Đường Hoan, nắm lấy tay nàng, cúi đầu nhìn nàng, bày ra dáng vẻ dịu dàng nhất của mình:
Hải Đường, tâm tư của nàng ta hiểu được, ta cũng sẵn lòng đồng ý, nhưng một năm thật sự quá dài, ta, ta thích nàng như vậy, thật sự không thể chịu đựng được việc tách ra với nàng một năm. Hải Đường tốt, nửa… Không, chúng ta ước định một tháng được không, nàng yên tâm, bây giờ ta đã rất hối hận chuyện tối hôm qua rồi, nàng xem một tháng này ta biểu hiện thật tốt, sau này hai người chúng ta an tâm sống được không? Hải Đường, đừng giận ta nữa, nàng xem ta cũng lớn như vậy rồi, mọi chuyện đều phải để đại ca làm chủ, tương lai chúng ta tốt rồi, sẽ thấy chuyện bây giờ đúng là một việc hài hước, có phải hay không? Một tháng, cứ định một tháng, được không?
Buông!
Mặt Đường Hoan ửng hồng, dùng sức muốn giãy khỏi tay gã.
Không buông, nàng không đồng ý ta sẽ không buông!
Tống Lăng là tay trăng gió lão luyện, thấy cái dáng vẻ ngượng ngùng này của nương tử, nếu không phải ngại đại ca còn bên cạnh, đã sớm leo lên cột, thành công nắm càng chặt đôi tay nhỏ bé mềm mại không xương này rồi.
Đường Hoan tránh không thoát, đỏ mặt tủi thân nhìn về phía Tống Mạch xin giúp đỡ:
Đại ca, huynh quản Nhị gia một chút đi!
Tống Mạch chưa bao giờ gặp cảnh thế này?
Nhìn Nhị đệ giống mình như đúc ở trước mặt đùa giỡn đệ muội, không rõ vì sao, hắn luôn có loại cảm giác kỳ quái khó có thể hình dung. Lúc này đệ muội hai mắt đầy nước dịu dàng nhìn lại, thanh âm mềm mại, dường như hắn chính là chỗ dựa của nàng, cái loại cảm giác kỳ quái này càng sâu, làm hại ánh mắt của hắn chạm phải nàng thì vội tránh đi, khụ khụ, khiển trách:
Nhị đệ buông tay, có chuyện gì nói tử tế!
Lại không biết lúc này Tống Lăng cũng nếm được một loại tư vị đặc biệt .
Ngồi bên kia là đại ca song sinh của gã, lúc này nương tử ngượng ngùng ở trong tay gã, lại cầu cứu đại ca, hai gương mặt giống nhau như đúc, nương tử sẽ không sợ đại ca cũng như tính tình này của gã sao?
Không biết vì sao, Tống Lăng bất chợt nghĩ tới song long hí châu. Ở trong kỹ viện, gã cũng từng cùng nam nhân khác cùng chơi đùa, nhưng nếu là đại ca cùng với gã, thật là bực nào ? Đại ca lạnh như băng vậy, ở trên người nữ nhân có thể trở nên phóng đãng như gã hay không?
Chỉ là nghĩ một chút, phía dưới Tống Lăng đã cứng rắn lên rất nhiều, giọng nói cũng thay đổi hương vị:
Hải Đường, Hải Đường tốt, đồng ý với tướng công đi, chúng ta cứ tách ra một tháng, được không?
Đừng nói Đường Hoan, đến ngay cả Tống Mạch cũng nghe ra được giọng điệu của gã biến đổi. Mắt thấy đệ muội xấu hổ và giận dữ muốn chết, Tống Mạch cũng không nhìn nổi nữa, tiến lên ngăn Tống Lăng,
Một tháng thì một tháng, nếu đệ còn tiếp tục phạm sai lầm, xem ta có đánh chết đệ hay không!
Thấy đại ca làm chủ cho mình, Tống Lăng vô cùng đắc ý, cũng không vội vã dây dưa với Đường Hoan, xoay người nhìn tranh chữ treo trên tường, lỗ tai lại chuyên tâm nghe hai người phía sau nói chuyện.
Đại ca…
Đường Hoan hai mắt đẫm lệ mơ hồ ngửa đầu ngóng nhìn Tống Mạch, trên mặt còn mang theo màu đỏ vì bị đùa giỡn. Bởi vì Tống Mạch thay thế vị trí của Tống Lăng, ngược lại giống như vừa mới đùa giỡn nàng, là Tống Mạch.
Tống Mạch không dám nhìn nàng, hắn nhìn ra cửa nói:
Đệ muội, một năm đúng là quá dài, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe, hay cứ đổi thành một tháng đi? Nhưng muội cứ yên tâm, trong một tháng này ta chắc chắn nghiêm khắc quản giáo nhị đệ thay muội, tuyệt đối không để nó bắt nạt muội, muội… muội thấy được không?
Đường Hoan cúi đầu rơi nước mắt:
Thôi, một thôn phụ như ta, có thể gả cho Nhị gia đã là có phúc rồi, nào dám yêu cầu cái gì. Chỉ là, những lời của đại ca có thể tính sao? Nếu như Nhị gia không tuân thủ ước định, đại ca thực sự sẽ làm chủ cho ta sao? Có thể giống như bây giờ hay không, thiên vị Nhị…
Muội yên tâm, ta nói được thì làm được, trong vòng một tháng nếu nhị đệ làm bậy, muội cứ việc tới tìm ta.
Tống Mạch chém đinh chặt sắt cam kết.
Được, ta đây sẽ tin đại ca một lần. Chỉ là…
Đường Hoan mím môi,
Chỉ là, đại ca sắp xếp cho ta một chỗ ở khác đi, nơi đó, nơi đó có người chết, ta không dám ngủ một mình.
Lời này có lý, Tống Mạch vuốt cằm, suy nghĩ nói:
Vậy đệ muội tạm thời ở sương phòng hậu viện đi, để Lập Hạ cùng muội. Nhị đệ ngủ chung phòng với ta.
Hắn tự nhìn chằm chằm nhị đệ, xem gã còn dám quấy rối hay không.
Vậy được rồi, đại ca và nhị gia nói chuyện đi, ta qua hậu viện thu dọn.
Nên nói thì đã nói rồi, cuối cùng Đường Hoan lại cho Tống Mạch một cái liếc mắt, bước nhanh rời đi.
Trong phòng lâm vào yên lặng, bên ngoài tiếng bước chân dần dần biến mất.
Tống Lăng tiến đến trước mặt Tống Mạch, cười hì hì nói:
Đại ca, huynh không phải thật sự muốn để đệ ngủ cùng huynh chứ? Aiz, huynh không hiểu, nữ nhân ngoài miệng một kiểu trong lòng lại một kiểu khác. Huynh xem, vừa rồi nàng cũng bị đệ làm cho đỏ mặt rồi, đêm nay chỉ cần đệ đi qua dỗ dành nàng thật tốt, chờ nàng thành người của đệ, nàng nhất định sẽ tha thứ cho đệ. Cái gì mà ước định với không ước định, nàng là vợ đệ thú về, ngủ cùng đệ là chuyện thiên kinh địa nghĩa!
Tống Mạch liếc xéo gã:
Những câu vừa rồi của ta là thật, tháng này ban ngày đệ theo ta đến cửa hàng, buổi tối ăn cơm cùng ta, dám có gan ép buộc nàng, đệ xem ta xử lí đệ thế nào.
Tống Lăng sửng sốt một lát, lập tức giận dữ:
Đại ca, huynh là đại ca của ta, vì sao phải nghe lời một người ngoài!
Nàng là người ngoài sao? Nàng là thê tử của đệ, là đệ muội của ta, là nương của cháu trai cháu gái tương lai của ta! Tống Lăng, ta nói một lần cuối, muốn viên phòng cùng nàng, đệ hãy tử tế theo ta đợi một tháng này, nếu không đừng nói một tháng, một năm, thậm chí thả nàng đi, ta đều làm được!
Tống Mạch rống xong, đẩy cửa rời đi, để lại Tống Lăng ở trong phòng đá mạnh một hồi.
Cũng may Tống Lăng còn có vài phần khôn vặt. Cơm trưa Đường Hoan một mình dùng ở phía sau, chạng vạng chờ cơm đưa lên, Tống Lăng thương lượng với Tống Mạch:
Đại ca, như vậy tiếp cũng không được, cả ngày đệ cùng một chỗ với huynh, gặp cũng không gặp được nàng, hai người khẳng định càng ngày càng xa lạ, nếu không sau này ăn cơm đệ ra phía sau ăn cơm với nàng được không? Thừa dịp lúc ăn cơm trò chuyện, để cho nàng hiểu đệ hơn một chút, cứ từ từ từ từ không phải sẽ dần tốt sao?
Tống Mạch liếc gã một cái, gọi một gã sai vặt đến, để hắn ra phía sau hỏi Nhị nãi nãi xem, có đồng ý dùng cơm cùng Nhị gia không.
Tống Lăng trợn tròn mắt, quả nhiên, gã sai vặt rất nhanh đã trở lại, truyền lại nguyên văn lời Nhị nãi nãi: Không cần!
Tống Mạch nhìn về phía Tống Lăng hừ lạnh một tiếng. Cứ làm như người khác không nhìn ra một chút tâm tư của gã ấy? Không phải là muốn thừa dịp ăn cơm động chân động tay sao?
Tống Lăng không cam lòng, mặt ủ mày ê theo sát bên Tống Mạch cầu xin:
Đại ca, như vậy mặt cũng không thấy, có gì khác không cưới nàng về chứ? Đại ca, nếu không bảo nàng đến phía trước dùng cơm cùng chúng ta, có huynh ở đây, nàng cũng không cần lo lắng đệ ức hiếp nàng nữa?
Bậy nào, nào có đạo lý đại bá dùng cơm cùng đệ muội?
Tống Mạch còn thiếu chút thì
thưởng
cho gã một cước.
Đều là người một nhà, cần gì nhiều quy củ như vậy, nhà chúng ta cũng đâu có làm quan! Đại ca, huynh giúp nhị đệ một lần đi, nhị đệ không gặp được nàng, ăn cơm cũng không ngon. Hơn nữa, lát nàng đến đây, huynh nhớ kể với nàng hôm nay đệ đã làm những việc gì, để cho nàng biết đệ không có làm bậy, nếu không nàng một mình buồn bực ở hậu viện, nghe không được nhìn không thấy, không chừng lại nghĩ xấu cho đệ thì biết làm sao.
Tống Lăng không chịu khuất phục, thấy trên mặt Tống Mạch xuất hiện do dự, xoay người sai gã sai vặt đi thêm một chuyến, nói là Đại gia mời Nhị nãi nãi đến phía trước dùng cơm.
Trong nhà Nhị gia nói chuyện như rắm thối, trên cơ bản không có ai nghe gã, gã sai vặt nhìn về phía Tống Mạch, chờ Đại gia lên tiếng. Tống Mạch muốn ngăn, Tống Lăng ôm cánh tay hắn cầu xin:
Đại ca, huynh cho hắn đi đi, tới hay không, tùy Hải Đường làm chủ, được không?
Tống Mạch suy nghĩ một lát, cũng là sợ Tống Lăng quấn người như vậy, liền gật gật đầu với gã sai vặt.
Trong sương phòng hậu viện, Đường Hoan nghe Lập Hạ truyền lời xong, tâm tư vòng vo chuyển, mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra nên thay một thân xiêm y thường ngày, đi ra đằng trước. Có thể ở chung cùng Tống Mạch, nàng cầu còn không được.
Trong phòng chính, cơm chiều đã dọn xong rồi, trừ hai huynh đệ Tống gia, không có nha hoàn gã sai vặt hầu hạ. Đường Hoan để Lập Hạ chờ nàng ở ngoài cửa, tâm tình thoáng trào dâng, ngoan ngoãn đi vào.
Trong phòng thoáng chốc chìm trong im lặng chỉ có tiếng bước chân của nàng.
Tống Mạch khẽ lướt qua rồi thu lại ánh mắt, nhìn chằm chằm bát đũa trước mặt. Tống Lăng thì cười đứng dậy, kéo cái ghế bên cạnh ra nói:
Hải Đường, tới đây ngồi này.
Đó là bàn vuông, Tống Mạch ngồi ở phía Đông, Tống Lăng ngồi phía Bắc, dưới quan sát của Tống Lăng, nương tử nếu không cho gã mặt mũi, cũng phải đụng tới chỗ hắn ngồi.
Nhưng Đường Hoan thực sự không cho gã mặt mũi, trực tiếp đứng bên cạnh Tống Mạch, thấp giọng hỏi:
Đại ca, không biết gọi đệ muội tới đây có chuyện gì?
Chẳng lẽ gã sai vặt không nói rõ ràng là mời nàng đến dùng cơm sao?
Trong lòng Tống Mạch có nghi ngờ, nhưng lập tức giải thích một cách tự nhiên:
Đệ muội ngồi đi. Tháng này nhị đệ không thể cùng muội, để muội một mình dùng cơm ở phía sau thì quá uất ức cho muội, dù sao Tống gia chúng ta bây giờ tổng cộng chỉ có ba nhân khẩu, cũng không có những quy củ như nhà giàu khác, về sau vẫn là cùng nhau dùng cơm đi,cũng náo nhiệt hơn.
Đường Hoan ngước mắt nhìn hắn, sau khi chạm vào ánh mắt của hắn thì lập tức né đi, mặt ửng đỏ:
Đa tạ đại ca quan tâm.
Do dự trong chốc lát, ngồi xuống bên cạnh Tống Mạch, đối diện mới là Tống Lăng.
Tống Mạch không hé răng. Đệ muội không chào đón nhị đệ, nói không chừng ở lại dùng cơm, cũng là e ngại mặt mũi của hắn.
Tống Lăng vốn có chút tức giận, nhưng gã lại phát hiện nương tử ngồi đối diện cũng không tệ, ngước mắt là có thể thấy, bèn mặt dày nói chuyện với nàng:
Cả buổi chiều Hải Đường làm cái gì? Ta vẫn ở trong cửa hàng bận rộn buôn bán với đại ca, thật sự là mệt muốn chết rồi.
Đang thêu khăn.
Đường Hoan cũng không ngẩng đầu lên trả lại một câu.
Tống Lăng còn muốn nói tiếp, Tống Mạch nhìn ra đệ muội không muốn nói chuyện, nghĩ đây là lần đầu tiên dùng cơm cùng nhau, không thể để nàng không được tự nhiên, bèn nói với Tống Lăng:
Mệt mỏi thì mau ăn cơm đi, ăn xong đi nghỉ sớm một chút.
Đúng là trợn mắt nói nói dối, rõ ràng là ở trong phòng sau cửa hàng ngủ cả buổi chiều.
Tống Lăng cười hì hì, nâng tay gắp thức ăn cho Đường Hoan.
Đường Hoan bưng bát tránh ra,
Nhị gia tự mình ăn đi, ta không quen ăn đồ người khác gắp.
Sắc mặt Tống Lăng lạnh lẽo.
Tống Mạch cảnh cáo trừng gã một cái.
Tống Lăng mới dịu lại, một lát sau, gã lặng lẽ cởi giày phải, nhấc chân tới cọ bắp chân người đối diện.
Váy bị người đẩy ra, Đường Hoan hơi kinh hãi, ngay sau đó chân người nọ liền vươn tới mắt cá chân nàng, nhẹ nhàng cọ cọ. Trong lòng Đường Hoan hiểu rõ, mặt từ từ đỏ lên, cuối cùng cũng giương mắt nhìn lại, đối diện là ánh mắt trêu tức của Tống Lăng, phong lưu phóng khoáng. Thực sự là quá giống Tống Mạch, Tống Mạch lại chưa bao giờ lộ ra thần thái hấp dẫn người như vậy, Đường Hoan không khỏi nhìn nhiều thêm một lát.
Tống Lăng đối với dung mạo của mình rất có lòng tin, thấy mỹ nhân nhìn gã đến ngây người, thầm nghĩ có hi vọng, chân bèn chậm rãi đi lên quyến rũ.
Đường Hoan cúi đầu, chiếc đũa đưa đến gắp thức ăn trước mặt Tống Mạch, sau đó chờ khi Tống Lăng đụng tới đùi nàng, nàng ngâm khẽ một tiếng, chiếc đũa run lên.
Một tiếng kêu quyến rũ hàm chứa kinh ngạc ngượng ngùng sung sướng, làm hai nam nhân đều nhảy dựng trong lòng.
Tống Mạch không chịu khống chế ngước mắt, chỉ thấykhuôn mặt đệ muội bên cạnh đỏ bừng, mặc dù cúi đầu, ánh mắt lại len lén liếc hắn, ngoài ý muốn khiếp sợ vừa thẹn vừa tức, quyến rũ động lòng người nói không nên lời. Nhịp tim của hắn bỗng không chịu khống chế, đang muốn thu hồi tầm mắt, bỗng đệ muội buông bát đũa, xoay người bỏ chạy, trước khi đi, còn dẫm hắn một cái.
Tống Mạch kinh ngạc, vì sao nàng … Chợt cảm thấy không đúng, cúi đầu liếc nhìn xuống, chỉ thấy nhị đệ nhà mình đang bối rối đeo giày.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, mặt lanh như băng.
Đồ vô liêm sỉ này, vừa rồi nhất định lại làm cái chuyện gì đùa giỡn người ta, còn làm cho đệ muội tưởng lầm là hắn làm!