VIII - Ngày sinh: Chương: 21
-
Chuyện Người Tùy Nữ
- Margaret Atwood
- 2062 chữ
- 2020-05-09 03:49:20
Số từ: 2051
Dịch giả: An Lý
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Ở đây nóng, mà lại quá ồn ào. Giọng đám đàn bà dâng lên quanh tôi, tiếng tụng nguyện êm êm nhưng vẫn điếc tai tôi, sau hàng chuỗi ngày im lặng. Trong góc phòng có một tấm ga dính máu, bị cuộn lại và quăng vào đó, từ lúc nước ối vỡ. Lúc trước tôi chưa nhìn ra.
Căn phòng cũng có mùi, không khí bức bối, họ nên ngỏ cửa ra mới phải. Thứ mùi hỗn hợp giữa da thịt chúng tôi, một mùi hữu cơ, mồ hôi lại thoảng vị sắt, từ máu trên tấm ga, và một thứ mùi nữa, thú vật hơn, bốc ra hẳn từ chính Janine: mùi hang ổ, mùi những động có người ở, mùi tấm chăn kẻ ô trên giường khi con mèo lên đó đẻ, lần duy nhất, trước khi triệt sản. Mùi tử cung.
Hít vào, hít vào,
chúng tôi rì rào tụng, như đã học,
Nén hơi, nén hơi. Thở ra, thở ra, thở ra.
Chúng tôi đọc theo nhịp năm. Vào năm, nén năm, thở ra năm. Janine, mắt nhắm nghiền, cố hãm nhịp thở. Dì Elizabeth nắn kiểm tra độ mở tử cung.
Giờ Janine thấy bứt rứt, cô muốn đi lại. Hai người đàn bà đỡ cô dậy khỏi giường, dìu hai bên trong lúc cô lần đi từng bước. Một cơn co cơ đến, cô gập người khuỵu xuống. Một trong hai người kia quỳ xuống vuốt lưng cô. Mọi người đều giỏi việc này, đã học đi học lại. Tôi nhận ra Ofglen, cặp mua sắm của tôi, ngồi cách tôi hai người. Tiếng tụng nguyện êm ái vây lấy chúng tôi như lớp màng.
Một chị Martha đến, bưng khay: bình nước quả, pha từ bột, nho thì phải, và một chồng ly giấy. Chị đặt nó lên thảm trước dãy đàn bà đang rì rầm. Ofglen, không chậm trễ một giây, rót ra, và ly giấy chuyền theo hàng đi xuống.
Tôi nhận một ly, nghiêng người chuyền tiếp, và người ngồi cạnh hỏi nhỏ vào tai tôi,
Cô có đang tìm ai không?
Moira,
tôi nói, cũng nhỏ bằng thế.
Tóc đen, có tàn nhang.
Không biết,
người kia nói. Tôi không biết cô, cô không ở Trung tâm, dù tôi đã gặp cô trước đây, khi mua sắm.
Nhưng tôi sẽ để mắt giúp cô.
Thật ư?
tôi nói.
Alma,
cô nói.
Tên thật cô là gì?
Tôi muốn bảo với cô cũng có một Alma ở Trung tâm với tôi. Tôi muốn nói tên mình, nhưng dì Elizabeth đã ngẩng lên, soi xét quanh phòng, hẳn đã nghe thấy tiếng rì rầm bị ngắt đoạn, không còn kịp nữa. Đôi lúc có thể dò ra gì đó, trong các Ngày Sinh. Nhưng hỏi về Luke sẽ chẳng ích gì. Anh không thể có mặt ở nơi nào các cô ấy có khả năng bắt gặp.
Tiếng rì rầm vẫn tiếp tục, đã bắt đầu nhiễm sang tôi. Việc này khá nhọc, cần phải tập trung. Hãy đồng nhất với cơ thể mình, dì Elizabeth bảo. Ngay giờ tôi đã nghe thấy cơn đau nhẹ, trong bụng mình, và ngực tưng tức. Janine thét, tiếng rất yếu ớt, nửa thét nửa rên.
Cô ấy đã vào chặng chuyển tiếp,
dì Elizabeth nói.
Một trong hai người chăm sóc lấy khăn ẩm lau trán Janine. Janine đang vã mồ hôi, từng lọn tóc xổ ra khỏi chun buộc, nhiều sợi dính lên trán và cổ. Da thịt cô ẩm, sũng, nháng lên.
Thở đi! thở đi! thở đi!
chúng tôi lầm rầm.
Tôi muốn ra ngoài,
Janine hổn hển.
Tôi muốn đi dạo. Tôi khỏe. Tôi cần đi cầu.
Chúng tôi đều hiểu cô ở chặng chuyển tiếp, cô không biết mình đang làm gì. Câu nào mới là đúng? Hẳn là câu cuối. Dì Elizabeth ra hiệu, hai người đàn bà đứng bên bồn cầu xách tay, nhẹ nhàng đặt Janine xuống đó. Thêm một mùi nữa, bổ sung vào những mùi đã sẵn trong phòng. Janine lại rên, đầu gục xuống khiến chúng tôi chỉ nhìn thấy có tóc cô. Người gập lại, trông cô như con búp bê, bị cướp đoạt rồi vứt bỏ, vào một xó, tay gập bên hông.
Janine lại dậy và đi lại.
Tôi muốn ngồi xuống,
cô nói. Chúng tôi đã ở đây bao lâu? Hàng phút, hàng giờ. Giờ tôi cũng vã mồ hôi, nách áo ướt đầm, môi trên có vị muối, con đau giả siết lấy tôi, những người khác cũng vậy, nhìn tư thế họ lắc lư là biết. Janine đang mút chùn chụt một cục đá. Rồi, tiếp đó, cách vài bước hay vài dặm,
Không,
cô thét.
Ôi không, không, ôi không không.
Đây là đứa con thứ hai, cô ta từng có con khác, lâu rồi, tôi biết hồi ở Trung tâm, đêm đêm cô thường khóc vì nhớ nó, cũng như tất cả chúng tôi, có điều ồn ào hơn. Vậy cô ắt phải nhớ chuyện này, nhớ nó ra sao, nhớ sắp có gì. Nhưng ai mà nhớ được cái đau, một khi đã hết? Tất cả còn lại là một cái bóng, thậm chí không phải trong đầu, mà trong da thịt. Cơn đau để lại sẹo, nhưng sâu quá không thấy được. Mắt không nhìn, lòng không nhớ.
Ai đó đã pha rượu vào nước nho. Ai đó đã xoáy một bình, ở dưới nhà. Không phải lần đầu trong những cuộc tụ họp thế này, nhưng họ sẽ làm ngơ. Chúng tôi cũng cần truy hoan chứ.
Vặn mờ đèn xuống,
dì Elizabeth nói.
Bảo bà đến lúc rồi.
Ai đó đứng dậy, đến bên tường, ánh sáng trong phòng nhạt đi chỉ còn tờ mờ, giọng chúng tôi thấp xuống thành một dàn đồng ca rìn rịt, khàn khàn thì thào, như châu chấu trên đồng tối. Hai người ra khỏi phòng, hai người khác đưa Janine ra Bồn đẻ, để cô ngồi trên bệ thấp. Giờ cô đã bình tĩnh lại, không khí vào phổi khá đều, chúng tôi chúi về phía cô, căng thắng, cơ lưng cơ bụng căng phát đau. Nó đang đến, đang đến, như hồi kèn trận, kêu gọi giao tranh, như bức tường đổ sụp, chúng tôi cảm thấy được nó như một hòn đá nặng di chuyển xuống, bị lôi xuống mãi bên trong mình, chúng tôi nghĩ mình sắp nổ tung. Chúng tôi xoắn lấy tay nhau, chúng tôi không còn riêng lẻ.
Phu nhân Chủ soái hối hả vào, vẫn áo ngủ trắng kỳ quặc, hai cẳng chân khẳng khiu thò ra bên dưới. Hai Phu nhân khác, áo mạng màu lam, đỡ hai tay bà, cứ như bà cần đến; trên mặt bà có vết nụ cười căng thẳng, như nữ chủ nhân một buổi tiệc được miễn cưỡng tố chức. Bà hẳn biết chúng tôi nghĩ gì về mình. Bà chật vật leo lên Bồn đẻ, ngồi lên bệ lưng phía trên Janine, để cô lọt thỏm giữa bà: hai chân gày guộc thõng xuống, như tay vịn một thứ ghế bành khác đời. Kỳ quái là bà đi tất cô tông trắng, xỏ dép lê ngủ, màu lam có lông lờm xờm, như tấm lót bồn cầu. Nhưng chúng tôi không ngó ngàng đến Phu nhân, gần như còn không nhìn thấy, mà dán mắt vào Janine. Trong ánh mờ mờ, mặc áo trắng, cô sáng lên như trăng giữa quầng mây.
Giờ cô đang thở khò khè, nỗ lực hết sức.
Rặn đi, rặn đi, rặn đi,
chúng tôi thì thầm.
Thả lỏng. Thở mạnh. Rặn đi, rặn đi, rặn đi.
Chúng tôi ở cùng cô, chúng tôi cũng là cô, chúng tôi say choáng váng. Dì Elizabeth quỳ, cầm tấm khăn trải rộng chờ đỡ đứa bé, đây rồi chỏm sọ, vòng hào quang, cái đầu, tím tái bết kem, thêm một cú rặn và nó vọt ra tuồn tuột trong nước và máu, thẳng vào vòng tay chờ đợi của chúng tôi. Ơn phước.
Chúng tôi nín thở quan sát dì Elizabeth xem xét nó: con gái, tội nghiệp, nhưng đến giờ thì ổn, ít nhất nó cũng không hỏng hóc gì, trong phạm vi nhìn thấy, tay, chân, mắt, chúng tôi thầm đếm, thứ gì ra thứ nấy. Dì Elizabeth, ôm ðứa trẻ, nhìn lên chúng tôi cười. Chúng tôi cũng cười, chúng tôi là nụ cười chung, nước mắt lăn trên mặt, chúng tôi mừng biết mấy.
Trong vui mừng ấy có một phần ký ức. Tôi nhớ lại là nhớ Luke, bên tôi trong viện, đứng ở đầu giường, nắm chặt tay tôi, mặc áo xanh khẩu trang trắng được phát. Ôi, anh nói, ôi Giê su ma, hơi thở hắt ra ngưỡng mộ. Đêm đó anh không ngủ được tí nào, anh bảo thế, phấn khích quá chừng.
Dì Elizabeth đang nhẹ nhàng tắm cho sạch đứa bé, nó không khóc nhiều, nó im rồi. Khẽ khàng vô kể, tránh làm nó giật ḿnh, chúng tôi đứng dậy, xúm lại quanh Janine, ôm lấy cô, vỗ về cô. Cô cũng đang khóc nữa. Hai Phu nhân áo lam giúp Phu nhân thứ ba, chủ nhà, xuống khỏi Bồn đẻ tới giường, đặt bà nằm xuống và dém chăn cho bà. Đứa bé, sạch sẽ và im lặng, được đặt vào tay bà long trọng. Những Phu nhân dưới nhà giờ đang đổ vào, chen lấn qua chúng tôi, đẩy chúng tôi sang bên. Họ ồn ĩ quá, có người mang nguyên cả đĩa, cả chén cà phê, cả ly rượu, có người còn đang nhai, họ bu lại quanh giường, mẹ và con, nựng nịu chúc tụng. Ganh tị tỏa ra từ họ, tôi ngửi thấy, mùi axit loãng, lẫn trong nước hoa. Phu nhân Chủ soái nhìn xuống đứa bé như nhìn bó hoa: một thứ bà đã thắng được, một cống phẩm.
Các Phu nhân tới đây chứng kiến lễ đặt tên. Việc đặt tên là nhiệm vụ của Phu nhân, ở vùng này.
Angela,
Phu nhân Chủ soái xướng.
Angela, Angela,
các Phu nhân lặp lại, ríu rít.
Tên dễ thương quá! Con bé thật hoàn hảo! Con bé thật tuyệt trần!
Chứng tôi đứng chắn giữa Janine và cái giường, để cô không phải mục kích cảnh đó. Ai đó cho cô hớp nước nho, tôi hy vọng có pha rượu, cô vẫn còn co thắt, đẩy nốt cái nhau, cô đang khóc bất lực, những giọt lệ bỏng rát khốn nạn. Nhưng bất chấp tất cả chúng tôi hoan hỉ, đây là chiến thắng, của tất cả chúng tôi. Chúng tôi đã làm được.
Cô sẽ được phép chăm sóc đứa bé, vài tháng đầu, họ cổ động dùng sữa mẹ. Sau đó cô sẽ được chuyến đi, xem có làm được lần nữa không, với ai khác cần đến lượt. Nhưng cô sẽ không bao giờ bị gửi ra khu Kiều dân, không bị công bố là Phế nữ. Phần thưởng cho cô.
Xe Vận sinh đang chờ bên ngoài, đưa chúng tôi về lại từng nhà. Các bác sĩ vẫn trong xe mình; mặt họ hiện ra bên cửa sổ, những mảng trăng trắng, như mặt trẻ con ốm bị nhốt trong nhà. Một người mở cửa xe ra chỗ chúng tôi.
Có ổn không?
ông hỏi, lo lắng.
Ổn cả,
tôi nói. Đến giờ thì tôi đã bã ra, mệt lử. Ngực tôi đau nhức, đang rỉ ra. Sữa giả, một số chúng tôi sẽ gặp chuyện này. Chúng tôi ngồi trên ghế băng, quay mặt vào nhau, trên đường được chở về; giờ chúng tôi đã hết mọi cảm xúc, gần như cả cảm giác, chỉ còn là những nắm vải đỏ. Chúng tôi đau. Mỗi người bé trong lòng một bóng ma, một đứa bé ma. Đối mặt với chúng tôi, khi nỗi hào hứng đã qua, là thất bại của riêng mình. Mẹ ơi, tôi nghĩ. Dù mẹ đang ở đâu. Mẹ có nghe con không? Mẹ đã muốn một nền văn hóa của phụ nữ. Giờ thì có rồi đấy. Không phải hoàn toàn như mẹ nghĩ, nhưng có tồn tại. Hãy cảm tạ từ những ân phước nhỏ.