VIII - Ngày sinh: Chương: 22
-
Chuyện Người Tùy Nữ
- Margaret Atwood
- 2479 chữ
- 2020-05-09 03:49:21
Số từ: 2468
Dịch giả: An Lý
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Tới khi xe Vận sinh đỗ lại trước nhà thì đã chiều muộn. Mặt trời yếu ớt xuyên qua mây, mùi cỏ ướt ấm dần trong không khí. Tôi đã dự cuộc Sinh trọn ngày; cảm giác thời gian mất tiệt. Hôm nay chắc Cora đã mua sắm xong, tôi được miễn mọi bổn phận. Tôi lên lầu, chân nhấc nặng nhọc từ bậc này lên bậc kia, bám chặt vào tay vịn. Tôi cảm giác đã thức trắng nhiều ngày và chạy rất ghê; ngực tôi đau, các cơ co rút như thiếu đường. Có lần này tôi mừng đón cảnh cô độc.
Tôi nằm lên giường. Tôi muốn nghỉ, muốn ngủ đi, nhưng tôi quá mệt, mà cũng quá kích động, không nhắm được mắt. Tôi nhìn lên trần, lần theo nép lá của vòng hoa. Hôm nay tôi lại thấy nó giống mũ, thứ mũ rộng vành đàn bà thường đội trong một giai đoạn quá khứ: mũ như vầng hào quang khổng lồ, tết nào hoa nào quả, lông những loài chim miền nhiệt đới; mũ như phác thảo thiên đường, bồng bềnh ngay trên mái đầu, một ý niệm được vật chất hóa.
Chút nữa thôi vòng hoa sẽ bắt đầu đổi màu và tôi sẽ thấy ảo ảnh. Tôi mệt đến chừng ấy: y như đã lái xe cả đêm, tới khi trời rạng, vì một lý do, lúc này tôi sẽ không nghĩ xem là gì, giúp nhau thức nhờ kể chuyện và đổi phiên cầm lái, và khi mặt trời bắt đầu lên ta sẽ thấy đủ thứ trong khóe mắt: những con thú màu tím, trong các bụi cây bên đường, những hình người lờ mờ đường nét, sẽ biến mất nếu đưa mắt nhìn thẳng.
Tôi quá mệt không thể tiếp tục câu chuyện này. Tôi quá mệt không nghĩ nổi mình đang ở đâu. Thì đây là một câu chuyện khác, hay hơn. Chuyện về điều đã xảy ra với Moira.
Một phần tôi tự luận được, phần khác nghe từ Alma, Alma nghe từ Dolores, Dolores nghe từ Janine. Janine nghe từ dì Lydia. Có liên minh ngay cả ở những nơi đó, ngay trong những hoàn cảnh đó. Đó là một điều ta luôn tin được: ở đâu cũng có liên minh, dù thuộc loại nào.
Dì Lydia gọi Janine vào văn phòng.
Chúc phúc cho hoa trái, Janine, dì Lydia chắc đã nói vậy, mà không nhìn lên, vẫn hí hoáy viết. Luật nào cũng có ngoại lệ: lại một điều luôn tin được. Các dì được phép đọc và viết.
Cầu Người ban xuất sanh, Janine chắc đã trả lời, không âm sắc, bằng cái giọng trong suốt, giọng lòng trắng trứng sống điển hình của cô.
Tôi cảm thấy có thể trông cậy vào cô, Janine ạ, dì Lydia chắc đã nói, khi cuối cùng cũng rời mắt khỏi trang giấy mà đóng đinh lên Janine, qua cặp kính, cái nhìn đặc trưng vừa đe dọa vừa cầu khẩn, cùng lúc. Giúp tôi nhé, ánh mắt ấy bảo, chúng ta cùng hội cùng thuyền. Cô có thế trông cậy được, dì tiếp, không giống nhiều người trong số họ.
Dì cho tất cả màn thút thít ăn năn của Janine phải có ý nghĩa, dì cho Janine đã quy, dì cho Janine là một tín đồ chân chính. Nhưng tới lúc đó Janine đã trở thành một con chó con phải đá quá nhiều lần, bất cứ khi kẻ nào có hứng: cô ta sẽ lăn lưng ra khi bất kỳ ai muốn gãi bụng, sẽ xổ ra bất cứ gì, miễn là được một giây tán thưởng.
Thế nên Janine chắc đã nói: Con hy vọng thế, dì Lydia. Con hy vọng mình đã xứng đáng với lòng tin của dì. Hoặc thứ gì đại loại.
Janine, dì Lydia nói, một chuyện kinh khủng đã xảy ra.
Janine nhìn xuống sàn. Dù là chuyện gì, cô ta biết mình không hứng tội, cô ta hoàn toàn vô tội. Nhưng cả trước kia vô tội cũng đâu giúp gì? Vì thế cùng lúc cô lại thấy mình có tội, thấy như sắp bị trừng phạt đến nơi.
Cô biết chuyện không, Janine? dì Lydia nhẹ nhàng hỏi.
Không, thưa dì, Janine nói. Cô ta biết rằng tới thời điểm này cần phải ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt dì Lydia. Sau một giây cô ta cũng làm được.
Bởi nếu có tôi sẽ thất vọng về cô vô cùng, dì Lydia nói.
Có Chúa chứng giám, Janine nói nhiệt thành hết mực.
Dì Lydia tự cho mình thưởng thức một khoảng lặng nữa. Dì nghịch nghịch cây bút. Moira không còn ở với chúng ta nữa, cuối cùng dì nói.
À, Janine nói. Cô ta chẳng cảm thấy gì. Moira không thuộc số bạn bè cô. Cô ấy chết à? cô hỏi sau một lát.
Rồi dì Lydia kể câu chuyện ấy. Moira đã giơ tay xin đi vệ sinh, trong giờ Thể dục. Cô đi. Dì Elizabeth đến lượt trực phòng vệ sinh. Dì Elizabeth đợi ngoài cửa, như thường lệ; Moira vào. Một lát sau Moira gọi dì: bồn vệ sinh tràn nước, dì Elizabeth có thể vào sửa giúp được không? Quả đúng là bồn vệ sinh thỉnh thoảng trào nước. Những kẻ giấu mặt đã nhồi hàng tảng giấy vệ sinh vào, chính là nhằm làm thế. Các dì đang nghiên cứu một cách chắc ăn dễ ngăn ngừa, nhưng ngân quỹ thì có hạn và ngay lúc này họ phải xoay xở với những gì có sẵn, mà chưa nghĩ ra cách khóa nguồn giấy. Có lẽ họ nên để ngoài cửa trên bàn, mỗi người vào chỉ phát cho một hoặc vài mảnh. Nhưng đó là sau này. Cũng phải mất thời gian mới là phẳng được các nếp nhăn, trên những đồ còn mới.
Dì Elizabeth, không đánh hơi thấy nguy hiểm, vào phòng vệ sinh. Dì Lydia phải thừa nhận làm thế là hơi xuẩn. Mặt khác, chính dì đã đi sửa bồn vệ sinh nhiều lần mà không có chuyện gì.
Moira không nói điêu, nước đang ngập sàn, và vài mẫu chất thải rắn đang phân hủy nữa. Không dễ chịu gì và dì Elizabeth hết sức bực mình. Moira lễ phép tránh sang bên, và dì hối hả vào ngăn Moira đã chỉ và cúi người nhìn vào két nước. Dì định nhấc nắp sứ ra xem thử phao và nút bên trong. Dì đang ôm nắp bằng cả hai tay thì thấy có một vật cứng nhọn và có lẽ bằng kim loại chọc vào sau xương sườn. Đừng nhúc nhích, Moira nói, nếu không tôi sẽ đâm lút vào đấy, tôi biết ở đâu, tôi sẽ chọc một lỗ ở phổi dì. Sau này họ phát hiện ra cô đã tháo ruột một bồn để lấy cái cán dài nhọn, nối giữa van giật nước và xích giữ nút. Việc đó không khó nếu đã biết cách làm, và Moira lại thạo cơ khí, cô từng tự sửa lấy ô tô, khi hỏng lặt vặt. Ngay sau vụ đó các bồn vệ sinh đã được chằng xích để giữ lấy nắp, và mỗi lần tràn phải mất rất lâu mới mở được chúng ra. Cứ vậy chúng tôi đã được vài vụ lụt.
Dì Elizabeth đâu có nhìn được cái gì đang chọc vào lưng, dì Lydia nói. Dì là một phụ nữ can trường...
Quá đúng ạ, Janine nói.
... nhưng đâu có liều mạng, dì Lydia nói, hơi cau mày. Janine đã nhiệt tình quá đáng, và điều đó nhiều lúc chẳng khác gì phủ nhận. Dì làm theo lời Moira, dì Lydia tiếp. Moira lấy được roi thúc bò và cái còi, dì đã phải tháo khỏi thắt lưng theo lệnh. Rồi cô ả thúc dì Elizabeth theo cầu thang xuống tận hầm. Họ ðang ở tầng hai chứ không phải tầng ba, nên chỉ phải výợt có hai lýợt thang. Các lớp ðang học nên hành lang không có ai cả. Họ có gặp một dì khác, nhưng lại đang ở tít đầu kia hành lang và không nhìn về phía họ. Đến đây dì Elizabeth có thể kêu nhưng dì biết Moira đã nói là làm; Moira vốn có tăm tiếng xấu.
Quá đúng ạ, Janine nói.
Moira đẩy dì Elizabeth theo hành lang qua dãy tủ cá nhân rỗng, qua phòng tập thể dục, vào buồng đốt. Cô ta bắt dì Elizabeth cởi hết quần áo...
Ôi, Janine yếu ớt nói, như bày tỏ phản kháng trước hành vi báng bổ.
... và Moira cũng cởi hết quần áo và mặc đồ của dì Elizabeth vào, không vừa in nhưng cũng tạm được. Cô ả không quá tai ác, cô ta cũng cho phép dì mặc đồ đỏ của mình vào. Tấm mạng thì cô ả xé thành từng dải, và trói dì lại, sau lò. Cô ta nhét vài mảnh vào miệng dì và lấy một dải nữa buộc lại. Cô ta thắt một dải quanh cổ dì và đầu kia buộc hai chân dì, phía sau. Cô ta thật là một mụ đàn bà xảo quyệt và nguy hiểm, dì Lydia nói.
Janine nói, Con được phép ngồi ạ? Như là cô ta đã quá sức chịu đựng. Cuối cùng cô cũng đã có cái đổi chác được, ít nhất cũng lấy một phiếu.
Được, Janine ạ, dì Lydia nói, hơi sửng sốt, nhưng biết tới mức này không thể từ chối. Dì đang cần Janine chú tâm, cần cô ta hợp tác. Dì chỉ cái ghế ở góc phòng. Janine kéo lại.
Tôi đã có thể giết bà, bà biết đấy, Moira nói, khi dì Elizabeth đã yên ổn khuất tầm mắt sau lò. Tôi có thể đánh trọng thương bà đến mức cơ thể không bao giờ yên lành nữa. Tôi có thể đâm thủng bà, hoặc chọc thứ này vào mắt bà. Nhưng hãy nhớ rằng tôi đã không làm, nếu có bao giờ cần đến.
Dì Lydia không nhắc lại câu nào trong đó cho Janine, nhưng tôi đoán Moira đã nói một điều tương tự. Dù gì thì cô cũng đã không giết hay tùng xẻo dì Elizabeth, và mấy ngày sau, đã hồi lại sau bảy giờ liền áp lưng vào lò, và có lẽ sau cả cuộc thẩm vấn nữa - khả năng toa rập không thể loại ra, dù là các dì hay ai - dì đã thấy quay lại tác vụ ở Trung tâm.
Moira đứng thắng lên, mắt cương quyết nhìn thẳng. Cô ưỡn vai, nghiêm lưng, môi mím lại. Không phải tư thế chúng tôi ngày thường. Thường ngày chúng tôi bước đầu gục xuống, nhìn đôi bàn tay hay chỉ nhìn mặt đất. Moira trông không giống dì Elizabeth lắm, dù đã trùm mạng nâu, nhưng tư thế ưỡn lưng đó hiển nhiên đã thuyết phục được đám Thiên sứ đứng gác, vốn chưa bao giờ nhìn thật gần ai trong chúng tôi, ngay cả, hay đúng hơn nhất là các dì; bởi Moira hùng dũng tiến thẳng ra cửa chính, dáng điệu một người biết rõ mình đi đâu; nhận cái rạp mình chào, chìa giấy thông hành của dì Elizabeth, mà họ cũng chẳng buồn kiểm tra, bởi ai dám vô lễ với các dì đến thế. Và biến mất.
Ôi, Janine nói. Ai biết được cô ta cảm thấy gì? Biết đâu cô ta muốn hoan hô. Nếu vậy, thì cô cũng giấu quá giỏi.
Thế đấy, Janine, dì Lydia nói. Tôi muốn cậy cô việc này.
Janine mở to mắt cố tỏ ra vô tội và chăm chú.
Tôi muốn cô để tai nghe. Có thể còn ai khác can dự vào.
Vâng, thưa dì Lydia, Janine nói.
Rồi đến bảo cho tôi biết, nhé, cô bé? Nếu cô có nghe gì?
Vâng, thưa dì Lydia, Janine nói. Cô ta biết mình sẽ không còn phải quỳ xuống nữa, trước toàn lớp, nghe cả lũ chúng tôi thét vào mặt lỗi tại mình. Ít lâu tới đây sẽ là kẻ khác. Tạm thời, cô thoát phận bêu trên móc.
Cô có kể tất tần tật cuộc gặp này cho Dolores cũng chẳng có nghĩa gì hết. Không có nghĩa là cô sẽ không làm chứng tố chúng tôi, bất kỳ ai, ngay khi có dịp. Chúng tôi hiểu. Cho tới giờ chúng tôi vẫn cư xử với cô ta như ngày xưa người ta cư xử với những người cụt chân bán bút chì nơi góc phố. Tránh mặt tối đa, từ bi khi không tránh nổi. Cô ta là nguy cơ cho tất cả, chúng tôi biết.
Dolores hẳn đã khen ngợi cô ta, bảo rằng kể như thế là ngoan lắm. Cuộc trao đổi này diễn ra ở đâu? Trong nhà thể chất, khi chuẩn bị đi ngủ. Dolores nằm giường ngay cạnh Janine.
Câu chuyện truyền qua chúng tôi đêm đó, trong cảnh tranh tối tranh sáng, trong hơi thở khẽ, từ giường này qua giường khác.
Moira ở đâu đó ngoài kia. Được tự do, hoặc đã chết. Cô định làm gì? Ý nghĩ xem cô định làm gì cứ nở ra mãi, tới khi choán hết căn phòng. Bất cứ lúc nào cũng có thể có tiếng nổ đánh rầm, kính vỡ loảng xoảng vào trong, các cửa lớn bật tung... Giờ Moira đã có quyền lực, cô đã được buông ra, đã tự thả mình. Cô giờ là người đàn bà buông thả.
Tôi nghĩ lúc đó chúng tôi đã cảm thấy kinh sợ.
Moira giống như buồng thang máy không vách. Cô khiến chúng tôi chóng mặt. Tới lúc này chúng tôi đã kịp mất ham thích tự do, kịp thấy an ninh giữa bốn bức tường. Những tầng khí quyển trên cao kia sẽ làm người ta tan biến, bốc hơi, không đủ áp suất giữ người ta nguyên vẹn.
Nhưng Moira cũng vẫn là mơ tưởng của chúng tôi. Chúng tôi ôm ấp lấy cô, cô vẫn ở đây bí mật, như tiếng cười giòn; cô là dung nham dưới bề mặt sinh hoạt thường ngày.
Có Moira soi sáng, các dì bớt đáng sợ đi và thêm phần lố bịch. Quyền lực họ cũng có tì vết. Họ có thể bị uy hiếp trong nhà vệ sinh. Sự trơ tráo ấy làm chúng tôi khoái.
Chúng tôi chờ đợi cô bị lôi về bất cứ lúc nào, như lần trước. Không thể tưởng tượng họ có thể làm gì cô lần này. Dù là gì thì cũng chắc chắn rất tệ.
Nhưng không có gì cả. Moira không tái xuất. Đến giờ vẫn chưa.