X - Quyển hồn: Chương: 26
-
Chuyện Người Tùy Nữ
- Margaret Atwood
- 1648 chữ
- 2020-05-09 03:49:21
Số từ: 1637
Dịch giả: An Lý
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Khi đêm Lễ tháng lại tới, hai hoặc ba tuần sau, tôi nhận thấy có thay đổi. Một nỗi lúng túng trước giờ chưa từng thấy. Trước kia, tôi coi đây là công việc, một công việc chẳng hay hóm gì cần làm cho nhanh để xong càng sớm càng tốt. Hãy tôi mình lại, mẹ thường bảo thế, trước những kỳ thi đáng ghét, hoặc trước khi nhảy vào bể bơi lạnh ngắt. Hồi đó tôi chưa bao giờ nghĩ kỹ xem như thế nghĩa là gì, nhưng nó có gắn với kim loại, với giáp sắt, và tôi sẽ làm vậy, tôi sẽ tôi mình thành thép rắn. Tôi sẽ vờ như không ở đây, không phải bằng xương thịt.
Trạng thái thoát ly, tồn tại bên ngoài cơ thể ấy đã được Chủ soái áp dụng từ lâu, giờ tôi đã hiểu. Chắc hắn ông nghĩ chuyện khác suốt thời gian ở với tôi; với chúng tôi, vì dĩ nhiên có mặt Serena Joy, đêm nào cũng vậy. Có thể ông đã nghĩ về những việc trong ngày, về cuộc chơi gôn, hay về bữa tối. Hành vi giao hợp, dù ông vẫn làm chiếu lệ, chắc chủ yếu thực hiện trong vô thức, như tự gãi cho mình.
Nhưng đêm đó, Lễ tháng đầu tiên từ khi bắt đầu dàn xếp mới bất kể gọi là gì này, tôi thấy ngượng. Tôi thấy, trước hết, là ông ta quả có nhìn mình, và không thích thế. Đèn sáng trưng, như mọi bận, bởi Serena Joy cẩn thận bỏ đi mọi thứ có thể tạo không khí luyến ái hay dục tình, nhỏ nhặt tới đâu: đèn thẳng trên đầu, chói gắt, dù có màn lọc bớt. Cứ như nằm trên bàn mổ, mọi mắt chiếu vào; như giữa sân khấu. Tôi ý thức được chân mình đầy lông, lởm chởm, cái kiểu mọc lại sau khi cạo; ý thức cả về hai nách, dù tất nhiên ông ta không thấy chúng. Tôi thấy mình thô thiển. Hành vi giao phối này, gọi là thụ tinh cũng được, đáng lẽ chỉ nên coi như ong hút nhụy, thì nay với tôi đã thành khiếm nhã, bẻ gãy khuôn phép một cách đáng xấu hổ, mà trước đâu như vậy.
Ông ta với tôi không còn là một vật. Chết nỗi là thế. Đêm đó tôi đã nhận ra, và không rũ bỏ được điều này. Mọi sự thành ra phức tạp.
Cả Serena Joy cũng thay đổi với tôi. Trước kia tôi chỉ ghét bà ta thuần túy, vì có can dự vào cái việc diễn ra trên người tôi; và bởi bà cũng ghét tôi và oán hận cái mặt tôi, và bởi bà sẽ lãnh phần nuôi nấng con tôi, giá sử tôi đẻ nổi một đứa. Nhưng giờ, dù vẫn ghét bà ta, không nhiều hơn khi bà siết chặt cho nhẫn cứa ngón tay tôi, và kéo ngược cánh tay lại nữa, chắc chắn là chú ý gây phiền toái cho tôi hết mức, nỗi căm ghét đó không còn được giản đơn tinh thuần như trước. Phần nào tôi ghen tị với bà, nhưng sao có thể ghen tị nổi với một người đàn bà kiệt quệ và bất hạnh rành rành ra thế? Người ta chỉ ghen tị với ai sở hữu thứ gì lẽ ra mình phải có. Thế nhưng tôi vẫn ghen tị bà.
Nhưng tôi cũng thấy có tội với bà. Như thể tôi là một kẻ xâm nhập, trong lãnh thổ lẽ ra thuộc quyền bà kiểm soát.
Thêm những cuộc gặp gỡ giấu giếm như bây giờ, dù chỉ là chơi sắp chữ và nghe Chủ soái nói chuyện, phận sự của chúng tôi không còn rạch ròi như lý thuyết nữa, tôi đang cướp đi một thứ của bà, dù bà không biết. Tôi đang cuỗm nó đi. Bất chấp nó có là một thứ rõ ràng bà không muốn, hoặc không dùng đến, đã khước từ là khác, nó vẫn là của bà, và nếu tôi lấy đi
nó
, cái
nó
bí ẩn chính mình cũng không định nghĩa nổi này - bởi Chủ soái không có yêu tôi, tôi không đời nào tin ông ta có tình cảm gì với tôi sâu đến thế - thì bà cũng còn lại gì đây?
Bận tâm làm gì chứ? Tôi tự nhủ. Bà ta không là gì với tôi, bà ta khó chịu, bà ta sẽ tống tôi ra khỏi nhà, hoặc làm gì tệ hơn nữa, ngay khi nghĩ ra lý do. Nếu phát hiện ra, chẳng hạn. Ông ta sẽ không can thiệp nổi, không cứu nổi tôi; mọi vi phạm của đàn bà trong gia hộ, dù Martha hay Tùy nữ, theo luật đều thuộc quyền mình Phu nhân phán quyết. Bà ta hiểm độc và thù hận, cái đó tôi rõ lắm. Nhưng tôi vẫn không thể rũ bỏ nỗi ân hận nhỏ này.
Chưa hết: giờ tôi có quyền lực với bà, gần như thế, dù bà không biết. Và tôi khoái chí. Vờ vĩnh làm gì? Tôi khoái chí vô cùng.
Nhưng Chủ soái sẽ làm lộ tôi dễ biết bao, một cái nhìn, một cử chỉ, một sơ ý nhỏ có thể tố cho bất cứ ai trông vào rằng giữa chúng tôi giờ có chuyện gì đó. Điều đó đã suýt xảy ra đêm Lễ tháng. Ông vươn tay lên như định chạm mặt tôi; tôi ngoảnh đầu sang bên, để xua ông đi, hy vọng Serena Joy không để ý, và ông ta lại rút tay về, rút vào bên trong cùng chuyến du hành chuyên chú của mình.
Đừng bao giờ lặp lại, tôi nói ngay lúc gặp riêng ông.
Lặp lại gì? ông hỏi.
Định chạm vào tôi như thế, giữa lúc đang... giữa lúc bà ấy đang ở đó.
Tôi đã làm thế à? ông hỏi.
Ông có thể khiến tôi bị chuyển đi, tôi nói. Tới khu Kiều dân. Ông biết mà. Hoặc tệ hơn. Tôi nghĩ ông ta nên tiếp tục, giữa đám đông, coi như tôi là một cái độc bình hoặc khung cửa sổ: lẫn vào ngoại cảnh, bất động hay trong suốt.
Tôi xin lỗi, ông nói. Tôi không cố tình. Nhưng tôi thấy nó...
Sao? Tôi nói, khi thấy ông ngừng lại.
Thiếu con người, ông nói.
Phải mất bao lâu thì ông mới nhận được ra? Tôi nói. Chắc ai cũng thấy qua cách nói năng rằng chúng tôi đã sang giai đoạn khác rồi.
Các thế hệ sau này, dì Lydia bảo, sẽ được hưởng những điều tốt đẹp hơn. Đàn bà sẽ sống hòa hợp bên nhau, tất cả trong một gia đình; các cô sẽ như con gái họ, và khi dân số đã lại tới tầm các cô sẽ không còn bị chuyển từ nhà này qua nhà khác vì đã đủ người phân phối. Sẽ có những mối thâm tình thắm thiết, dì nói, chơm chớp mắt mơn trớn nhìn chúng tôi, sinh ra trong cuộc sống ấy. Đàn bà đoàn kết vì mục tiêu chung! Giúp đỡ nhau những công việc hàng ngày trong khi tay nắm tay dấn bước đường đời, mỗi người một bổn phận riêng. Tại sao đòi một người đàn bà duy nhất thực hiện tất tật phận sự cho gia hộ hoạt động trơn tru chứ? Thật phi lý, thật bất nhân. Con gái các cô sẽ tự do hơn rất nhiều. Chúng ta đang vận động cho mỗi cô một khu vườn nhỏ, riêng mình mỗi cô nhớ - lại tay siết chặt, giọng nhẹ như hơi thở - mà đấy mới là một ví dụ như thôi. Ngón tay giơ lên nẹt chúng tôi. Nhưng chúng ta không được nhũng nhẽo eo sèo nhiều hơn tình hình cho phép, phải không?
Sự thực thì tôi là nhân tình của ông ta. Các đại gia trước vẫn có nhân tình, thì sao giờ phải khác? Điều khoản có khác ít nhiều, cái đó thừa nhận. Các cô nhân tình ngày xưa giấu trong nhà nhỏ hoặc căn hộ riêng, còn giờ đã được tích hợp. Nhưng ngoài ra nó vẫn như cũ, về căn bản. Đàn bà bên ngoài, ngày xưa gọi thế, ở một số nước. Tôi là người đàn bà bên ngoài đó. Nhiệm vụ của tôi, cung cấp những gì còn thiếu. Kể cả ván Scrabble. Một địa vị vừa lố bịch vừa nhục nhã.
Đôi khi tôi nghĩ bà ta biết. Đôi khi tôi nghĩ họ đồng lõa với nhau. Đôi khi tôi nghĩ bà ta giật dây ông ta làm thế, và giờ đang cười nhạo tôi, như tôi cũng lúc lúc, đầy rỉa rói, cười nhạo chính mình. Cứ để nó gánh lấy, biết đâu bà đã tự nhủ vậy. Có thể bà ta đang rút lui khỏi ông, gần như triệt để; có thể đó là cách bà kiếm lấy tự do.
Nhưng ngay cả vậy - và điều này mới ngu ngốc làm sao - tôi vẫn sung sướng hơn trước. Ít nhất, cũng là có việc để làm. Có cái tiêu khiển thời gian, ban đêm, không phải ngồi trơ trọi trong phòng. Có đề tài mới cho tôi nghĩ. Tôi không yêu Chủ soái hay gì cả, nhưng ông ta khiến tôi tò mò, ông ta có hình khối, không chỉ là một bóng ma.
Cũng như tôi với ông ta, với ông ta tôi không chỉ là một cơ thể hữu dụng nữa. Không chỉ còn là một cánh thuyền không hàng hóa, một chiếc chén chưa đựng rượu, một cái lò - nói thô thiển – trừ đi miếng bánh. Với ông ta tôi không chỉ là trống rỗng.