• 742

XII - Cung Jezebel: Chương: 31


Số từ: 3205
Dịch giả: An Lý
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Mỗi tối lên giường nằm tôi lại nghĩ, Sáng mai mình sẽ tỉnh dậy trong nhà mình và mọi sự lại trở về như trước.
Sáng nay cũng không.
Tôi mặc đồ vào, quần áo mùa hè - vần còn đang mùa hè, thời gian như đã đứng lại ở mùa hè. Tháng Bảy, những ngày ngột ngạt và đêm hầm hập, khó mà ngủ được. Tôi để ý đếm thời gian. Tôi vạch lên tường, mỗi ngày một vạch, thêm đường cắt ngang khi đủ bảy. Nhưng để làm gì, đây không phải án tù; chẳng có hạn nào để qua và kết toán cả. Mà dù sao, tôi chỉ cần mở miệng hỏi, là biết hôm nay ngày nào. Hôm qua mùng bốn tháng Bảy, tức Lễ Độc lập một thời, trước khi bị hủy. Đâu đó giữa tháng Năm sẽ là Ngày của Mẹ, cái đó vẫn còn. Dù lúc trước không chỉ gói gọn trong sinh nở.
Nhưng tôi tính ngày theo trăng. Âm lịch, không phải dương lịch.
Tôi cúi mình xỏ đôi giày đỏ; bây giờ nhẹ hơn, với những rãnh xẻ dè dặt, dù không táo bạo đến như xăng đan. Gập người lại là một nỗ lực thực sự: dù vẫn tập tành, tôi cảm thấy được cơ thể mình đang dần đình công, cưỡng lại. Đấy chính là cách tôi vẫn hình dung đàn bà lúc về già, già lắm. Tôi còn cảm thấy mình đi đứng cũng y vậy: lưng khọm xuống, cột sống uốn thành dấu hỏi, xương rút hết canxi lỗ chỗ như đá vôi. Ngày còn trẻ, tưởng tượng tuổi xế chiều, tôi nghĩ, Biết đâu mày sẽ biết trân trọng hơn khi không còn mấy thời gian. Tôi quên không tính đến sức lực giảm sút. Có những ngày tôi quả biết trân trọng hơn, trứng, và hoa, nhưng rồi tự cười mình chỉ đang lên một cơn ủy mị, óc tráng bốn màu nhờ nhờ, như thứ bưu thiếp
hoàng hôn tươi đẹp
ngày xưa đầy rẫy ở California. Những trái tim cán bóng.
Hiểm họa để xám mờ.
Giá có Luke đây, trong phòng khi tôi mặc áo, để tôi được cãi cọ với anh. Nghe kỳ quặc, nhýng tôi muốn thế. Ðýợc ðôi co xem ai dọn bát vào máy rửa, ðến lýợt ai phân loại ðồ giặt, cọ nhà vệ sinh; một chi tiết thýờng ngày vặt vãnh giữa vận động lớn lao của vạn vật. Thậm chí chúng tôi từng cãi nhau cả về chuyện ấy, vặt vãnh hay to tát. Giờ thấy xa xỉ làm sao. Dù cũng không phải thường xuyên như thể. Hồi này tôi phác thảo từng chương hồi cãi cọ, trong đầu, kể cả cảnh làm hòa tiếp theo.
Tôi ngồi trong ghế, vòng hoa trên trần bồng bềnh trên cao, một vầng hào quang đông cứng, một số không. Lỗ hổng trong vũ trụ nơi ngôi sao vừa nổ. Vòng sóng trên mặt nước, hòn đá vừa ném vào. Tất cả những thứ tròn và trắng. Tôi chờ ngày trải ra, chờ trái đất quay, theo mặt tròn chiếc đồng hồ lòng lim dạ sứa. Những ngày hình học, quay vòng lại vòng, trơn như bôi mỡ. Mồ hôi đã lấm tấm môi, tôi đợi, đợi sự đến của quả trứng không trốn nổi, sẽ hâm hẩm như phòng và có một màng xanh trên lòng đỏ lại thêm hơi có vị lưu huỳnh.
Vẫn hôm nay, muộn hơn, cùng Ofglen, giờ mua sắm thường lệ:
Chúng tôi tới nhà thờ, như thường lệ, ngắm mấy nấm mộ. Rồi tới Bức tường. Hôm nay chỉ có hai người: một tín đồ Công giáo, tuy không phải linh mục, cổ đeo thập tự lớn ngược, và người kia một tông phái khác tôi không nhận ra. Cái xác chỉ đánh dấu chữ J, màu đỏ. Không phải Do thái, sẽ là sao vàng kia. Mà dù gì cũng chẳng còn mấy người Do thái. Họ đã được tuyên bố là Con cháu Jacob, họ đặc biệt, họ có quyền lựa chọn. Họ có thể cải giáo hoặc di cư sang Israel. Phần lớn đã di cư, nếu bản tin tin được. Tôi đã thấy một tàu chở đầy người, trên ti vi, cúi người qua thành tàu, đồ đen, mũ đen và râu dài, cố trông càng ra dáng Do thái càng hay, những trang phục đào ra từ đời cố tổ, đàn bà quấn khăn kín đầu, tươi cười vẫy vẫy, tuy đúng là có hơi cứng nhắc, như đang phô phang; một cảnh khác, đám giàu có hơn, sắp hàng chờ lên máy bay. Ofglen nói có một số chuồn được bằng cách đó, giả làm Do thái, nhưng cũng không dễ vì có nhiều vòng sát hạch và giờ quy trình đã siết chặt lại rồi.
Tuy nhiên người ta không bị treo cổ chỉ vì là người Do thái. Người ta bị treo cổ vì là người Do thái lắm điều không chịu lựa chọn. Hoặc vờ cải đạo. Ti vi chiếu hết: đột kích nửa đêm, những đồ Do thái tàng trữ bị bới ra từ dưới gầm giường, kinh bổn, khăn nguyện, sao David. Cùng những người chủ, mặt sưng lên, ương ngạnh, bị các Con mắt đẩy sát vào tường phòng ngủ, trong khi giọng thuyết minh buồn rầu kể lể sự phản trắc và vô ơn của họ cho chúng tôi nghe.
Vậy J không phải là Con cháu Jacob. Thế là gì đây? Chứng nhân Jehovah? Jê-duy? Là gì đi nữa, anh ta cũng không thể chết hơn.
Sau nghi thức ngắm nghía này chúng tôi đi tiếp, như mọi khi tìm đến nơi nào rộng rãi, để nói chuyện với nhau. Nếu cũng gọi là nói chuyện, những mẩu thì thầm cắt xén, thốt ra qua miệng phễu đôi cánh trắng. Đúng hơn là một mẩu điện tín, cờ hiệu bằng mồm. Lời nói què cụt.
Chúng tôi không thể đứng lâu mãi một chỗ. Không muốn bị tóm vì tội lảng vảng.
Hôm nay chúng tôi rẽ lối đối diện Quyển hồn, tới một chỗ hình như là vườn hoa công cộng, giữa một tòa nhà cũ kỹ rất to; Victoria hậu kỳ, trang trí tỉ mỉ, kính màu. Ngày xưa đây gọi là Nhà tưởng niệm, dù tôi chưa bao giờ biết tưởng niệm cái gì. Mấy người chết gí đó.
Moira có bảo xưa sinh viên đại học thường ăn ở đây, thời trường mới mở. Nếu có đàn bà đi vào, chị ta sẽ bị ném bánh vào người, cô nói.
Để làm gì? Tôi nói. Moira, qua tháng năm, ngày càng thông thạo những giai thoại kiểu này. Tôi không thật ưa, cái kiểu thù hằn quá khứ ấy.
Để đuổi chị ta đi, cô trả lời.
Có thể giống như ném lạc cho voi ăn thì hơn, tôi nói.
Moira cười; cô lúc nào cũng cười được. Quái vật phương xa, cô nói.
Chúng tôi đứng nhìn tòa nhà một lúc, dựa vào hình dáng nó gần như một nhà thờ, một đại giáo đường. Ofglen nói,
Tôi nghe nói các Con mắt tiệc tùng ở đây.


Ai nói thế?
tôi hỏi. Quanh đó không người, chúng tôi nói năng thoải mái hơn, nhưng theo thói quen vẫn hạ giọng.

Mạng lưới,
cô nói. Cô ngưng lại, nhìn xéo sang, tôi cảm thấy vệt trắng rung rinh khi đôi cánh động đậy.
Có một mật khẩu,
cô nói.

Mật khẩu?
tôi hỏi.
Làm gì?


Để tìm ra được,
cô nói.
Ai trong, ai ngoài.

Dù chưa thấy rõ liệu có ích gì cho mình, tôi vẫn hỏi,
Vậy là gì?


Mayday,
cô nói.
Tôi đã thử với cô một lần còn gì.

Mayday,
tôi nhắc lại. Tôi vẫn nhớ ngày đó. M’aidez.

Đừng dùng trừ phi thật cần thiết,
Ofglen nói.
Chúng ta không nên biết nhau quá nhiều, trong số các chân rễ. Phòng khi bị bắt.

Tôi cảm thấy khó tin lại có những lời thì thầm ấy, những tiết lộ này, dù những lúc đó thì tin. Nhưng trở về, chúng hình như không thực, con nít là khác, như trò đùa cho vui; như một hội nhóm nữ sinh, những bí mật nhỏ thời phố thông. Hay những tiểu thuyết phản gián tôi từng đọc, mỗi cuối tuần, lúc đáng ra phải làm nốt bài tập, hay phim truyền hình ban khuya. Mật khẩu, những điều cấm nói, cuộc sống hai mặt, liên lạc ngầm: chẳng có vẻ gì xứng đáng là chân tướng thế giới thực. Nhưng đây chỉ là ảo tưởng riêng tôi, rơi rớt lại từ hình hài hiện thực đã nhập tâm thời trước.
Và lại còn chân rễ. Xâu rễ, lại một từ yêu thích của mẹ, ẩn ngôn mốc meo từ những năm nào. Tới sáu chục tuổi mẹ vẫn còn làm cái việc gọi là xâu rễ, dù theo tôi thấy toàn bộ nội dung chỉ là đi ăn trưa với một bà già khác.
Tôi và Ofglen tách nhau ở góc đường.
Gặp lại cô sau,
cô nói. Cô lướt trên hè phố đi mất và tôi theo lối trở lại nhà. Kia là Nick, mũ kéo lệch; hôm nay anh còn không thèm nhìn tôi. Nhưng anh hẳn đã nán lại chờ tôi, để trao thông điệp không lời đó, bởi vừa biết chắc tôi đã thấy mình là anh chùi nhát cuối cùng vào chiếc Gió lốc rồi rảo bước đi về cửa gara.
Tôi đi trên con đường sỏi, giữa hai miếng thảm cỏ xanh quá quắt. Serena Joy đang ngoi bên gốc liễu, trên ghế, cây can tựa khuỷu tay. Mặc áo cô tông thoáng mát. Của bà là xanh lam, màu nước biển, không phải thứ màu đỏ áo tôi, ướt đẫm vì nóng mà cũng đồng thời rùng rực cháy. Tôi chỉ thấy nửa mặt bà, bà đang đan. Làm sao bà chạm nổi vào len, nóng nực thế này? Nhưng có lẽ da bà đã trơ rồi; có lẽ nó không cảm thấy gì, như bỏng nước sôi đã khỏi.
Tôi cắm mắt xuống con đường sỏi, lướt qua bà, cầu mong mình vô hình, biết mình sẽ bị lờ đi. Nhưng lần này khác.

Offred,
bà nói.
Tôi dừng chân, do dự.

Cô đấy.

Tôi ngước đôi mắt mang miếng bịt qua.

Ra đằng này. Tôi cần cô.

Tôi giẫm qua thảm cỏ tới đứng trước bà, mắt cụp xuống.

Cô ngồi được,
bà nói.
Đây cầm lấy cái gối. Tôi cần cô giữ cuộn len.
Bà đang ngậm thuốc lá, gạt tàn trên thảm cỏ, cạnh một tách gì đó, không biết cà phê hay trà.
Trong đó bức chết mẹ. Cô cần chút gió,
bà nói. Tôi ngồi xuống, giỏ đặt lên cỏ, lại dâu với thịt gà, ghi nhận câu chửi: mới mẻ đây. Bà lồng con len vào hai tay tôi giơ ra, bắt đầu cuộn. Tôi đang bị trói, có vẻ thế, bị xiềng; bị mắc lưới nhện, cái này đúng hơn. Len xám và đã ẩm vì hơi nước, như chăn trẻ con đái dầm, phảng phất mùi lông cừu ướt. Ít nhất thì tay tôi cũng được đắp mỡ cừu.
Serena cuộn len, điếu thuốc khóe môi ngún khói, phả từng luồng cám dỗ. Bà ta cuộn rất chậm và khó khăn vì tay bắt đầu mang tật, nhưng đầy quả quyết. Có thể chuyện đan lát, với bà, cũng cần huy động nghị lực, biết đâu còn đau nữa. Biết đâu là thầy thuốc chỉ định: mỗi ngày mười hàng đan thường, mười hàng đan xuống. Dù chắc không chỉ mười. Những hàng cây thường xanh và trẻ con trai gái vuông và tam giác trước tôi mang vào ý nghĩa khác: bằng cớ sự ngoan cố của bà, và cũng không hoàn toàn đáng ghét.

Mẹ tôi không làm gì kiểu như đan lát. Nhưng cứ khi nào mang đồ gửi giặt về, áo sơ mi đắt tiền, áo khoác mùa đông, mẹ sẽ dành lại kim băng, xâu thành chuỗi. Rồi sẽ găm chuỗi ấy vào đâu đó - vào giường, vào gối, lưng ghế, găng bắc bếp - để không đánh mất. Rồi quên khuấy luôn. Tôi sẽ bắt gặp chúng, đâu đó trong nhà, trong các nhà; những dấu vết của mẹ, di tích một ý định không thành, như biển báo trên con đường hóa ra không dẫn về đâu cả. Những cơn lại giống về với tề gia.

Thế sao,
Serena nói. Bà dừng tay cuộn, kệ tôi với vòng hoa lông thú vẫn trên tay, và nhặt mẩu thuốc khỏi miệng giụi đi.
Vẫn chưa có gì?

Tôi biết bà nói chuyện gì. Chẳng có mấy đề tài mà nói, giữa chúng tôi; không có gì chung, trù cái việc huyền bí và đỏng đảnh ấy.

Chưa,
tôi nói.
Chưa có gì.


Tệ thật,
bà nói. Khó hình dung bà bên một đứa bé. Nhưng chủ yếu sẽ là các chị Martha chăm. Dù thế bà vẫn muốn tôi mang bầu, xong xuôi và cuốn gói, chấm dứt trò vấn vít mồ hôi ô nhục, chấm dứt tam giác thịt dưới vòm màn điểm những ngôi sao hoa bạc. Thanh bình yên ổn. Tôi không nghĩ ra lý do nào khác có thể khiến bà mong cái vận may lớn lao ấy, cho tôi.

Cô sắp hết thời hạn rồi,
bà nói. Không phải câu hỏi, đây là sự thực.

Vâng,
tôi nói không cảm xúc.
Bà lại đang đốt điếu khác, lóng ngóng bật lửa. Hiển nhiên tay bà ngày càng tệ hơn. Nhưng đừng lầm mà mở miệng đòi giúp, bà ta sẽ nổi giận. Đừng lầm mà lưu ý tới điểm yếu của bà.

Có lẽ ngài không nói,
bà nói.
Tôi không biết bà nói ai. Nói Chủ soái, hay nói Chúa? Nếu là Chúa, bà đã bảo không muốn. Dù cách nào cũng là tà đạo. Chỉ có đàn bà là không nổi, là cứng đầu nhất định đóng kín, hỏng hóc, khuyết tật.

Vâng,
tôi nói.
Có lẽ ngài không nổi.

Tôi nhìn lên bà. Bà ta nhìn xuống. Lần đầu tiên chúng tôi nhìn thẳng mắt nhau sau ngần ấy thời gian. Từ khi mới gặp. Thời khắc ấy trải ra giữa hai người, phẳng lặng và ảm đạm. Bà ta đang dò xem tôi có bắt kịp tình hình hay không.

Có lẽ,
bà nói, tay cầm điếu thuốc, vẫn chưa châm được.
Có lẽ cô nên tìm cách khác.

Bà ta ý nói bò tứ chi chăng?
Tìm cách gì?
tôi nói. Tôi phải cố tỏ ra nghiêm túc.

Tìm người khác,
bà nói.

Bà cũng biết tôi không được phép,
tôi nói, cẩn thận che giấu cơn thịnh nộ.
Thế là trái luật. Bà biết hình phạt mà.


Biết,
bà nói. Bà ta đã chuẩn bị, đã nghĩ cặn kẽ.
Tôi biết trên lý thuyết thì không được. Nhưng chuyện đó đã xảy ra. Đàn bà rất thường làm thế. Luôn luôn làm thế.


Với bác sĩ, phải chăng?
tôi nói, nhớ lại đôi mắt nâu hiền từ ái ngại, bàn tay bỏ găng. Lần vừa rồi tôi gặp một bác sĩ khác. Có thể ai đó đã tóm được ông ta, hay một người đàn bà mách lại. Tuy họ sẽ không tin lời cô ta, nếu không chứng cứ.

Một số thì thế,
bà nói, giọng lúc này gần như thân tình, dù xa vắng; như cả hai đang bàn luận chọn màu sơn móng tay.
Ofwarren chẳng hạn. Phu nhân nhà đó biết, hẳn rồi.
Bà ngưng lại đợi tôi thấm được.
Tôi sẽ giúp cô. Tôi sẽ lo liệu không có gì bất như ý.

Tôi nghĩ một lúc.
Không dùng bác sĩ,
tôi nói.

Tất nhiên,
bà đồng ý, và ít ra trong khoảnh khắc này chúng tôi là bạn nối khố, đây phải chăng là bàn bếp, chuyện đang bàn phải chăng là vụ hẹn hò, chiến dịch của các cô bé sắp đặt các màn ve vãn.
Có lúc chúng nó tống tiền. Nhưng không nhất thiết là bác sĩ. Có thể là ai đó tin cậy được.


Ai?
tôi nói.

Tôi đang nghĩ có thể là Nick,
bà nói, giọng gần như vuốt ve.
Anh ta đã ở đây khá lâu rồi. Anh ta trung thành. Tôi có thể thỏa thuận được.

Vậy đó là người chạy những cú chợ đen nho nhỏ cho bà. Có phải anh ta luôn được cái này, đền lại?

Còn Chủ soái thì sao?
tôi hỏi.

Chà,
bà nói, vẻ cương quyết; không, còn hơn, một ánh mắt siết lại, như nắp ví đóng đánh tách.
Chúng ta sẽ không kể cho ngài, phải không?

Đề xuất đó lơ lửng giữa chúng tôi, gần như nhìn thấy, sờ nắn được: nặng nề, đen đặc, vô hình dạng; âm mưu chăng, bội phản chăng. Bà ta thật sự cần đứa bé.

Nguy hiểm lắm,
tôi nói.
Còn hơn nữa.
Còn là mạng tôi đem đánh cược, nhưng đằng nào rồi cũng vậy dù sớm dù muộn, đường này hay kia, tôi gật hay lắc. Tôi và bà cùng biết điều này.

Thà làm còn hơn,
bà nói. Cũng là điều tôi nghĩ.

Thôi được,
tôi nói.
Vâng.

Bà chồm người tới.
Có thể tôi kiếm được cho cô gì đó,
bà nói. Bởi tôi đã ngoan.
Một thứ cô muốn,
bà thêm, gần như phỉnh nịnh.

Là gì?
tôi nói. Tôi không thể nghĩ ra cái gì mình thật sự muốn mà bà sẽ chịu, hay có khả năng cho tôi.

Một tấm ảnh,
bà nói, cứ như chìa ra phần thưởng cho con trẻ, kem nhé, đi chơi sở thú nhé. Tôi lại nhìn lên, hoang mang.

Ảnh nó,
bà nói.
Con gái cô. Nhưng có thể thôi.

Vậy bà biết họ đem con đi đâu, để con sống đâu. Suốt thời gian ấy, cổ tôi nghẹn lại. Đồ giặc cái, không thèm bảo tôi, không thèm báo tin, tin gì cũng được. Không thèm bật mí nữa. Thứ đồ người gỗ, người đá, mụ ta không có khả năng hiểu. Nhưng tôi không được buột ra, không được bỏ mất, dù điều nhỏ nhặt từng này. Không thể để mất hy vọng này. Tôi không được nói.
Bà ta đang cười thật sự, mơn trớn là khác; có bóng dáng mơ hồ nét quyến rũ búp bê màn ảnh nhỏ ngày xưa, phát qua mặt bà như tín hiệu nhiễu nhất thời.
Đan len trời này nóng chết mẹ, cô nhỉ?
bà nói. Bà gỡ túm len khỏi tay tôi, vẫn giơ ra nãy giờ. Rồi bà nhìn lại điếu thuốc vẫn đang mân mê, và hơi lấn bấn, ấn nó vào tay tôi, gập những ngón tay tôi quanh nó.
Tự tìm lấy diêm nhé,
bà nói.
Trong bếp có, cô cứ hỏi xin Rita một que. Bảo là tôi cho đấy. Nhưng một que thôi,
bà nói thêm vẻ tinh quái.
Chúng tôi không muốn hại đến sức khỏe cô!

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chuyện Người Tùy Nữ.