• 742

XII - Cung Jezebel: Chương: 32


Số từ: 2065
Dịch giả: An Lý
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Rita đang ngồi bên bàn. Một bát thủy tinh to thả đá viên trên mặt bàn cạnh chị. Cải củ tỉa bông, hoa hồng hay uất kim hương, dập dềnh trong đó. Chị đang cắt thêm trên thớt, dùng dao tỉa, đôi tay to thoăn thoắt khá thờ ơ. Cả người chị thì không cử động, khuôn mặt cũng thế. Cứ như chị vừa ngủ vừa diễn, cái xảo thuật này. Trên mặt bàn men trắng là một chồng củ cải, đã rửa nhưng chưa thái. Những trái tim Aztec bé xíu.
Chị không bỏ công nhìn lên tôi vào.
Cô mua được đủ, hử,
chỉ nói có thế, khi tôi lấy từng gói ra chị soát.

Tôi xin một que diêm được không?
tôi hỏi chị. Thật lạ lùng thấy chị làm tôi tự thấy mình bé bỏng vòi vĩnh ra sao, chỉ cần chị cau mày, chỉ cần phớt tỉnh; thấy mình năn nỉ và nhõng nhẽo.

Diêm à?
chị nói.
Cô cần diêm làm cái gì chứ?


Bà bảo cho tôi một que,
tôi nói, không muốn thú nhận chuyện điếu xì gà.

Ai bảo?
Chị vẫn tiếp tục cắt cải củ, nhịp điệu không đổi.
Không việc gì cần diêm cho cô cả. Đi đốt nhà à.


Chị có thể ra hỏi bà nếu cần,
tôi nói.
Bà vẫn đang ngoài bãi cỏ.

Rita đảo mắt nhìn trần nhà, như thầm lặng thinh y một đấng nào trên ấy. Rồi chị thở dài, nặng nề đứng dậy, và quệt tay ầm ĩ vào tạp dề, cho thấy tôi làm phiền chị đến mức nào. Chị đi tới tủ bếp bên trên bồn rửa, dềnh dà dềnh dàng, lục tìm chùm chìa khóa trong túi, mở cánh tủ bếp.
Cất nó trong đây, vào hè,
chị như tự nói với mình.
Không việc gì đốt lửa giời đất này.
Tôi còn nhớ hồi tháng Tư Cora lo nhóm lò sưởi, phòng khách và phòng bếp, khi trời lạnh hơn.
Diêm bằng gỗ, trong bao các tông nắp trượt, loại ngày xưa tôi vẫn thèm thuồng muốn trộm làm tủ cho búp bê. Chị bật nắp, ngó vào trong, như cân nhắc xem đáng cho tôi que nào.
Chuyện riêng của bả,
chị lầm bầm.
Đừng hòng nói bả cái gì.
Chị vục bàn tay to lớn vào, chọn lấy một, chìa cho tôi.
Giờ cô đừng có đi đốt lung tung cái gì đấy,
chị nói.
Nhất là mấy cái rèm trong phòng. Cái phòng đủ nực lắm rồi.


Không đâu,
tôi nói.
Tôi xin làm việc khác.

Chị không hạ cố hỏi là chuyện gì.
Cô có nhai nó cũng mặc,
chị nói.
Bả bảo cho cô một que, thì tôi cho một que, có thế.

Chị quay đi ngồi lại vào bàn. Rồi chị nhặt một viên đá lên bỏ tọt vào mồm. Một cử chỉ khá lạ lùng ở chị. Tôi chưa bao giờ thấy chị tắc lẻm trong khi làm việc.
Cô ăn một viên cũng được,
chị nói.
Khốn nạn, bắt đội mấy cái vỏ gối kia trên đầu, giời đất này.

Tôi sửng sốt: chị không có thói quen mời mọc tôi cái gì bao giờ, có lẽ chị nghĩ nếu tôi đã được cất nhắc lên đủ để được cấp que diêm, chị cũng có thể làm cử chỉ đẹp chăng.
Có phải, đánh đùng; một cái, tôi đã gia nhập lớp người cần ve vuốt?

Cảm ơn chị,
tôi nói. Tôi cẩn thận chuyển que diêm vào ống tay kéo khóa cạnh điếu xì gà, để không bị ướt, và lấy một viên.
Củ cải đẹp nhỉ,
tôi nói, đáp lại món quà của chị, do chị tự ý ban cho.

Tôi thích cái gì ra cái nấy, có thế,
chị nói, lại chàu bạu như thường.
Khác đi chả còn nghĩa gì.

Tôi ra ngoài sảnh, lên lầu, chân hấp tấp. Trong tấm gương đứng lồi tôi tạt ngang, cái bóng đỏ ở rìa trường nhìn thấy, một hồn ma bằng khói đỏ. Đầu tôi cũng mụ đi vì khói, chưa chi đã nếm thấy trong miệng, nhấn chìm xuống phổi, khiến cả người ngập trong hơi thở dài thô bỉ nồng hương quế, rồi là con sốc khi chất nicotin ập vào huyết quản.
Sau từng ấy năm tôi có thể phát nôn. Như thế cũng không lạ. Nhưng ngay cả thế tôi cũng hồ hởi đón chào.
Tôi bước dọc hành lang, ở đâu bây giờ? Trong phòng tắm, mở nước để lọc sạch mùi, trong phòng ngủ, phà từng hơi ra cửa sổ? Ai sẽ tóm được tôi làm thế? Ai biết đây?
Ngay giữa lúc đang hưởng lạc trước giờ như vậy, nếm náp trong miệng những hình dung, tôi nghĩ ra điều khác.
Tôi không nhất thiết phải hút điếu này.
Tôi có thể xé nhỏ ra giật trôi trong toa lét. Hoặc có thể ăn đi mà lấy khoái thú, cũng được mà, mỗi lúc một mẩu, để dành phần còn lại.
Như thế sẽ giữ được que diêm. Có thể chọc một lỗ nhỏ, giữa tấm đệm, kỳ công nhét nó vào. Nhỏ như thế sẽ không ai nhận thấy. Nó sẽ ở đó, hàng đêm, ngay dưới tôi lúc đi nằm. Ngủ bên trên nó.
Tôi có thể đi đốt nhà. Ý tưởng tuyệt diệu biết mấy, nó làm tôi run lên.
Một lối thoát, nhanh lẹ, đường tơ kẽ tóc.
Tôi nằm trên giường, vờ chợp mắt.
Chủ soái, tối qua, mười ngón chạm nhau, quan sát tôi ngồi xoa thứ sữa nhờn khắp hai tay. Thật buồn cười, tôi đã nghĩ đến chuyện hỏi xin một điếu thuốc, nhưng lại dập đi. Tôi đủ thông minh không đòi quá nhiều một lúc. Tôi không muốn ông nghĩ mình đang lợi dụng. Lại nữa, tôi cũng không muốn ngắt quãng ông.
Tối qua ông uống rượu, Scotch pha nước. Giờ ông đã quen uống rượu trước mặt tôi, để thư giãn khi hết ngày, ông bảo thế. Tôi cần tự suy ra ông chịu nhiều áp lực. Nhưng ông không bao giờ mời, và tôi không hỏi: chúng tôi đều biết cơ thể này có nhiệm vụ gì. Khi tôi hôn tạm biệt ông, như là tôi muốn vậy, hơi thở ông đầy mùi rượu, tôi hít vào như khói. Phải thừa nhận tôi ngốn ngấu nó, miếng hoan lạc đánh cắp này.
Đôi khi sau vài cốc ông trở nên ngờ nghệch, và ăn gian khi chơi Scrabble. Còn động viên tôi làm theo, và cả hai lấy thừa quân mà đánh những từ không tồn tại, nào smurt nào crup, và cười khúc kha khúc khích. Đôi khi ông bật cái đài sóng ngắn, bày ra cho tôi một hai phút Đài Hoa Kỳ tự do, chỉ để tôi thấy ông làm được. Rồi ông lại tắt đi. Lũ Cuba chết tiệt, ông nói. Sủa bậy sủa bạ về nhà trẻ toàn dân.
Đôi khi, chơi đã xong, ông ngồi trên sàn bên ghế tôi, cầm tay tôi. Đầu ông thấp hơn tôi chút, để ngước nhìn tôi từ góc độ như đứa trẻ nhìn lên. Chắc ông lấy đó làm vui, cái màn quy phục giả đò ấy.
Ông ta ở tít trên cao, Ofglen cho biết. Ông ta ở đỉnh, đỉnh của đỉnh ấy. Những lúc này thật khó hình dung điều đó.
Thi thoảng tôi thử đặt mình vào vị trí ông. Đó là một chiến thuật chủ động, để đoán trước ông có thể chịu tác động mà cư xử với tôi thế nào. Phải khó khăn lắm mới tin được tôi có quyền lực với ông, kiểu gì đi nữa, nhưng đúng là thế; dù là thứ quyền lực rất mập mờ. Thảng hoặc tôi nghĩ thấy được mình, dù khá mờ mịt, bằng con mắt có lẽ như ông thấy. Có những điều ông muốn chứng tỏ, những món quà muốn ban phát, những phụng sự muốn trao, những âu yếm muốn đánh thức.
Ông ta muốn, vậy đấy. Nhất là chiêu vài cốc vào.
Đôi khi ông thành ra kèo nhèo, lúc khác ưa triết lý; muốn giải thích sự tình, biện minh cho bản thân, rối quá chẳng hạn.
Không chỉ đàn bà mới gặp vấn đề ngày ấy, ông nói, vấn đề lớn hơn nữa là của đàn ông. Họ không còn gì cả.
Không còn gì ư? Tôi hỏi. Nhưng họ đã có...
Họ không có gì làm, ông nói.
Họ có thể đi kiếm tiền, tôi nói, có phần hỗn xược. Lúc này tôi không thấy sợ ông. Khó mà sợ một người đàn ông đang ngồi ngắm mình xoa sữa dưỡng da. Cái tình trạng không biết sợ này thật nguy hiểm.
Thế không đủ, ông nói. Cái đó trừu tượng quá. Tôi muốn nói họ không có gì làm với đàn bà nữa.
Nói vậy là sao? Tôi nói. Thế còn cả lố Xóm con heo thì sao, chỗ nào cũng thấy, thậm chí còn cơ giới hóa nữa chứ.
Tôi không nói chuyện sex, ông nói. Đó cũng là một phần, sex quá dễ kiếm. Ai cũng có thể ra đường mà mua. Chẳng có gì mà phấn đấu, mà đấu tranh nữa. Chúng tôi còn trữ số liệu từ thời đó. Cô biết họ than phiền nhiều nhất là gì không? Không còn cảm xúc. Đàn ông bắt đầu quay lưng lại với sex, đến thế đấy. Họ quay lưng lại với hôn nhân.
Vậy giờ họ cảm xúc chăng? Tôi nói.
Có, ông nói, nhìn tôi. Có chứ. Ông đứng dậy, đi vòng quanh bàn tới bên ghế tôi ngồi. Ông đặt tay lên hai vai tôi, từ phía sau. Tôi không nhìn thấy ông.
Tôi mong được biết cô nghĩ gì, giọng ông cất lên, sau lưng tôi.
Tôi không nghĩ nhiều lắm, tôi nói nhẹ tênh. Ông muốn là muốn tình thân, nhưng tôi không cho được.
Tôi có nghĩ ngợi thì cũng có nghĩa gì, phải không? Tôi nói. Tôi nghĩ gì đâu quan trọng.
Cũng là lý do duy nhất ông có thể bộc bạch với tôi.
Nào, nào, ông nói, tay hơi nhấn xuống. Tôi rất quan tâm ý kiến cô. Cô thông minh mà, cô phải có ý kiến chứ. Về chuyện gì? Tôi hỏi.
Những chuyện chúng ta đã làm, ông nói. Về tình hình như giờ đây.
Tôi nén mình thật yên. Tôi tẩy sạch đầu óc. Tôi nghĩ tới bầu trời, đêm không trăng. Tôi không có ý kiến gì, tôi nói.
Ông thở dài, tay chùng lại, nhưng vẫn để trên vai tôi. Ông biết tôi nghĩ gì, được thôi.
Không đập trứng thì lấy gì mà rán, ông chỉ nói thế. Chúng tôi đã nghĩ sẽ làm ra tốt hơn.
Tốt hơn ư? Tôi nói, rất nhỏ. Làm sao ông ta cho thế này là tốt hơn được?
Tốt hơn không bao giờ nghĩa là cho tất cả mọi người, ông nói. Sẽ luôn luôn là tệ hơn, với một thiểu số.
Tôi nằm ngửa, không khí ẩm trùm trên như nắp đậy. Như đất. Tôi mong sẽ có mưa. Tốt hơn nữa là bão tới, mây đen, sét giáng, tiếng động xé màng nhĩ. Biết đâu điện sẽ cắt. Tôi sẽ được xuống dưới bếp, nói mình sợ, ngồi bên Rita và Cora quanh bàn, họ sẽ lượng thứ vì đó là nỗi sợ chung, sẽ đón tôi vào. Sẽ có nén, chúng tôi sẽ nhìn mặt nhau chớp tắt nhờ ánh bập bùng, nhờ những luồng trắng lóa ngoằn ngoèo ngoài cửa. Lạy Đức Chúa, Cora sẽ nói. Lạy Đức Chúa cứu vớt chúng con.
Không khí sẽ trong trẻo hơn sau đó, thoáng đãng hơn.
Tôi nhìn lên trần nhà, vòng tròn kết hoa thạch cao. Hãy vẽ một vòng tròn, bước vào giữa, nó sẽ che chở cho. Dòng xuống từ tâm là cây đèn, dòng xuống từ đèn một dải ga giường xoắn vặn. Cô đã đung đưa ở đó, nhẹ thôi, như con lắc; như ai cũng từng đu đưa hồi nhỏ, tay bám vào cành cây. Vậy là cô đã an toàn, đã gói trong vòng che chở, khi Cora bước vào. Đôi lúc tôi nghĩ cô vẫn còn đây, quanh tôi.
Tôi thấy như đang dưới mồ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chuyện Người Tùy Nữ.