• 1,904

Chương 13: Tên



Miên Miên, mình có thể hỏi cậu một vấn đề không?
Vẻ mặt của Đồng Đồng ở bên cạnh có chút mê trai.

Tô Miên nhíu mày.


Trông anh cậu có đẹp giống cậu không?
Cô gái có đam mê sắc đẹp thật sự không hề có năng lực chống cự với khuôn mặt.

Tô Miên nghĩ đến khuôn mặt của Cố Quân Nghiên, yên lặng gật đầu.

Đồng Đồng lập tức giống như có chút không thể khống chế muốn chảy nước miếng, đôi mắt to sáng ngời kia lóe lên khao khát tình yêu, thật sự là nhan khống không nghi ngờ gì rồi.

Vì ở ngay bệnh viện thú cưng, cơ bản cũng đã kiểm tra miệng vết thương của con phốc sóc kia rồi, nên sau khi Tô Miên nộp phí xong đã đợi hơn một tiếng.

Dưới sự xử lý của bác sĩ thú y, miệng vết thương trên chân trái phía trước và chân phải phía sau của phốc sóc nhỏ được bôi thuốc rồi băng bó lại.

Vì những chỗ khác hoặc nhiều hoặc ít cũng có vết thương, cục bông vô cùng yếu ớt rên rỉ, có lẽ biết Tô Miên là người tốt, nhóc con kia nhìn Tô Miên, lẩm bẩm với Tô Miên.


Ôm cái nào.
Trong tại Tô Miên lại nghe thấy giọng nói non nớt đòi ôm.


Ngoan.
Tô Miên đưa tay ôm lấy phốc sóc nhỏ, đưa tay xoa xoa trên cái đầu lông mềm mại của nó, cảm nhận được cục bông trong lòng yếu ớt ỷ lại, liền cảm thấy thỏa mãn nở nụ cười.


Hu hu, đau quá! Sờ sờ người ta nữa đi.
Cục bông cọ cọ trong lòng Tô Miên, quang minh chính đại ăn đậu hũ của Tô Miên.


Bác sĩ, vết thương này của nó bao lâu sẽ khỏi?
Tô Miên nhìn dáng vẻ khó chịu của phóc sốc con, lập tức hỏi bác sĩ bệnh tình của nó.


Một tuần sau đến tái khám, đến lúc đó xem tình hình hồi phục.
Thú cưng giống như người vậy, bị thương gãy xương cũng không dễ khỏi.

Hai chân của phốc sóc nhỏ này đều bị gãy xương, cũng sử dụng thanh nẹp cổ định lại, trong khoảng thời gian này cũng không thể nhúc nhích nhiều, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc đi lại sau này.

Mà thú cưng lại không thể nói tiếng người, bản tính trời sinh của chó là hiếu động, có lẽ bắt chú chó phốc sóc này ngoan ngoãn không nhúc nhích là rất khó, cho nên tuy bác sĩ thú y đã chữa trị rồi, nhưng cũng không dám đảm bảo tình hình hồi phục.


Được, vậy cảm ơn bác sĩ.
Tô Miên ôm phốc sóc cúi đầu nói cảm ơn.

Lúc này đoàn làm phim đã dọn dẹp gần xong, nhân viên hiện trường gần như đã đi hết, Tô Miên ôm cục bông đã băng bó chào Đồng Đồng, Đống Đồng cũng không có việc gì, cho nên rời đi cùng với Tô Miên luôn.

Dọc đường về nhà, Tô Miên luôn rất cẩn thận với cục bông.

Đồng Đồng nhìn con chó nhỏ được Tô Miên che chở, bỗng có chút hâm mộ.


Miên Miên, mình thật là hâm mộ nó!
Đống Đồng chua chua nói.

Nhất là nhìn thấy toàn bộ quá trình cục bông này đều được Tô Miên ôm, thỉnh thoảng rên ư ử một tí, Tô Miên sẽ lập tức thật cẩn thận điều chỉnh tư thể cho nó, cô ấy lập tức hâm mộ đến không chịu được.

Thật sự là người không bằng chó mà!
Ngốc.
Tô Miên cười liếc mắt nhìn Đồng Đồng, sau đó đưa chìa khóa nhà trọ nhỏ của mình cho Đồng Đồng, ý bảo Đồng Đồng mở cửa.

Đồng Đồng về nhà cùng với Tô Miên, đây là lần đầu tiên, cô ấy bước vào chỗ ở của Tô Miên.

Nhà trọ không lớn, nhưng rất ấm áp, mà vị trí cũng rất tốt.


Để đồ dưới đất, tự rót nước uống đi nhé.
Tô Miên dặn dò Đồng Đồng xong, lập tức cẩn thận đặt phốc sóc con lên trên ghế sô pha hai người trong phòng khách nhỏ:
Mày bị thương, ngoan ngoãn đừng nhúc nhích có biết không?
Tô Miên sợ phốc sóc con không ngoan, cho nên dặn dò một câu.


Biết rồi, tôi ngoan mà.
Phốc sóc con trả lời Tô Miên, sau đó ngoan ngoãn làm ổ trên sô pha, tròng mắt lớn đen láy đảo qua đảo lại theo Tô Miên.


Hì, vật nhỏ này giống như nghe hiểu cậu nói chuyện vậy.
Đồng Đồng ở một bên nhìn cảm thấy rất thú vị, đưa tay chọc chọc cái mũi của nhóc con kia:
Sao lúc trước mày không biết ngoan ngoãn một chút, cứ phải để chịu tội rồi mới thành thật, Viên Miểu Miểu kia là ai chứ, mày có thể đụng vào được sao?
Đông Đông trách măng phốc sóc con giống như giảng đạo.


Cô gái xấu xa kia dùng sức véo bụng của tôi nên tôi mới tức giận.
Phốc sóc con vô cùng ấm ức gâu gâu mấy tiếng, âm thanh không lớn.


Còn rất đáng yêu đấy.
Đống Đồng nghe không hiểu lời của phốc sóc con, nhưng cũng nhìn ra được dáng vẻ vô cùng ấm ức của nhóc con kia, lập tức nở nụ cười:
Cũng không phí công Miên Miên nhà tao vừa tiêu tiền vừa bỏ vai diễn vì mày.
Vốn vai diễn bác sĩ thú y là vì thời gian gấp gáp mới miễn cưỡng cho Tô Miên, bây giờ việc quay phim bị chậm trễ, Tô Miên còn đối xử khác với con phốc sóc nhỏ này, chắc chắn vai diễn kia mất rồi, điểm này trong lòng Tô Miên và Đông Đông đều hiểu rõ.

Ngược lại Tô Miên cũng không quan tâm, đúng là đã lãng phí lòng tốt của Đồng Đồng rổi.

Đồng Đồng vốn còn có chút buồn bực, nhưng lúc này thấy nhóc con này đáng yêu như thế, mà chuyện có lẽ đã chắc chắn rồi, cô ấy cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.


Để mình đến giúp cậu nhé!
Trêu chọc phốc sóc con xong, Đống Đồng quay đầu đứng dậy, nhìn thấy Tô Miên đang sắp xếp đồ dùng thú cưng và thức ăn cho chó cao cấp hai người cố tình mua ở cửa hàng thú cưng trên đường, chuẩn bị giúp đỡ, sau đó tức ngực nhìn sườn mặt tinh xảo mà nghiêm túc của Tô Miên:
Miên Miên, cậu còn thiếu thú cưng không? Loại hai mươi tuổi có thể chạy có thể nhảy có thể ăn có thể ngủ ấy?

Đừng đùa nữa.
Tô Miên bị Đồng Đồng trêu chọc nở nụ cười.


Mình nói thật, cậu đối xử tốt với thằng nhóc này quá, thức ăn cho chó này còn đắt hơn cả tiền cơm một tuần của tớ nữa, người không bằng chó mà!
Đồng Đồng tức ngực cẩm túi bánh quy cho chó cao cấp kia, nhìn hộp bánh quy này, cô ấy cũng cảm thấy ngon.


...
Tô Miên cũng không có kinh nghiệm nuôi chó, nhưng vẫn định nuôi con phốc sóc này.

Chú chó phốc sóc con này rất nhỏ rất đáng yêu, tiếng nói chuyện non nớt, quan trọng là Tô Miên có thể nghe hiểu nó nói chuyện, nuôi nó, khi cô ở nhà cũng có người có thể trò chuyện.

Cho nên ở trên đường cô đã mua rất nhiều đồ cho nó, dùng thẻ ngân hàng Cố Quân Nghiên cho.

Dù sao cũng dùng rồi, nhiều hơn một nghìn hai nghìn cũng không có gì khác, cô bèn trực tiếp lựa chọn một vài đồ dùng thú cứng cao cấp, sau đó Đông Đông nhức nhối ở bên cạnh hít khí lạnh, cứ can ngăn mãi không thôi.

Quê của Đồng Đồng là ở nông thôn tỉnh F, bởi vì có chấp niệm với biểu diễn, cho nên mới một mình bước vào giới giải trí, vài năm nay cũng mãi là vai phụ, cho nên sống rất khó khăn.

Khi nhìn thấy Tô Miên không thèm chớp mặt mua thức ăn cho chó, đương nhiên cô ấy không chịu đựng được.


Vậy được thôi, mình nuôi cậu!
Tô Miên đồng ý.


Thật vậy sao? Miên Miên, cậu nói muốn nuôi mình hả?
Hai tay Đồng Đồng chống cằm, đôi mắt nhìn Tô Miên nở rộ trái tim màu đỏ.


Ừm.
Tô Miên gật đầu.

Kiếp trước có lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, cũng đã ba mươi mấy tuổi.

Đồng Đồng mới chỉ hai mươi tuổi, tuy là một tiểu trong suốt trong giới giải trí, nhưng cũng không bị giới giải trí ảnh hưởng, cô ấy sạch sẽ đơn thuần, cũng thật sự đối xử tốt với Tô Miên.

Tô Miên nhận cái tốt của người ta, đương nhiên cũng phải có báo đáp.


Miên Miên, có câu này của cậu là đủ rồi, chờ một ngày nào đó mình thật sự không lăn lộn được nữa, mình lại đến nhờ vả cậu.
Đồng Đồng mở miệng trả lời.

Bản thân chính là một cô gái độc lập và mạnh mẽ, cũng sẽ không thật sựỷ lại vào người khác.


Được!
Tô Miên gật đầu.

Thuận lợi sắp xếp ổ của phốc sóc con xong, Đống Đồng đã bị một người giới thiệu vai phụ quen thuộc gọi điện thoại kêu đi rồi.

Đồng Đồng đi rồi, Tô Miên bèn ôm lấy phốc sóc con, chuẩn bị bắt đầu nói chuyện cuộc đời với phốc sóc con:
Sau này chúng ta sẽ sống với nhau, nói cho tao biết, mày tên là gì?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cô Vợ Siêu Sao.