Chương 14: Như hoa
-
Cô Vợ Siêu Sao
- Hứa Lục Lục
- 1497 chữ
- 2022-02-04 08:09:35
Nói bậy.
Vẻ mặt của Cục Bông có chút kích động, chắc là có cảm tình với chủ nhân trước.
Mà sau khi Cục Bông cao giọng phản bác, sau đó dần nhăn khuôn mặt trắng mập lại, rồi vẻ mặt kích động giãy giụa trong lòng Tô Miên:
A, 2, 3, 4, chị nghe thấy tôi nói chuyện! A, a, a! Chị nghe thấy tôi nói chuyện!
Liên tục a lên đã nói lên tâm trạng kích động và khó tin của phốc sóc con Như Hoa lúc này, dáng vẻ này giống như nhìn thấy ma quỷ vậy.
Tô Miên vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ buông Cục Bông không quan tâm vết thương mà hoạt động lung tung ra, giọng nói mang theo cảnh cáo:
Có phải muốn trực tiếp làm một con chó tàn phế không? Hai chân này của mày vẫn chưa khỏi đâu!
Tô Miên đưa tai năm sau gáy của nó, xách nó lên.
Cục Bông bị Tô Miên xách giữa không trung, lúc này đôi mắt mơ hồ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi nhìn Tô Miên:
Hu hu...
yêu quái, yêu quái nghe hiểu tôi nói chuyện!!!
Ha, cũng hiểu biết nhiều đấy nhỉ, ngay cả yêu quái cũng biết.
Tô Miên cười hì hì trả lời.
Cục Bông bị xách lên lập tức hóa thành con chim cút, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm Tô Miên, bên trong tràn đầy vẻ không thể tin được.
Tô Miên thấy nó im lặng, lúc này mới đại phát từ bi thả Cục Bông lên sô pha, mà Cục Bông bị thả xuống sô pha lập tức bất chấp cái chân bị thương chui vào trong một góc của sô pha, nơm nớp lo sợ run rẩy nhìn Tô Miên.
Cô đáng sợ như vậy sao? Tô Miên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Cục Bông, hai tay bất đắc dĩ chống nạnh.
Chị đừng ăn tôi, tôi không có bao nhiêu thịt, hơn nữa...
thịt của tôi ăn không ngon đâu, hu hu...
Cục Bông tiếp tục rụt cơ thể nhỏ bé lại, cố gắng muốn trốn đi.
Nhìn chút tiền đồ này của mày đi.
Tô Miên thật sự hết chỗ nói luôn rồi.
Tuy có thể nghe hiểu Cục Bông nói chuyện, Cục Bông cũng coi như thông minh, nhưng chỉ số thông minh của Cục Bông cũng không khác gì đứa bé con hai ba tuổi, moe moe, không có bao nhiêu khôn khéo, nhưng rất thật thà đáng yêu.
Đói bụng không?
Tô Miên kiên nhẫn hỏi.
Cục Bông điên cuồng lắc đầu:
Không đói bụng.
Vào lúc này đói cũng phải nói không đói.
Thật sự không đói bụng? Có thức ăn cho chó thơm ngon này!
Tô Miên xoay người cầm bát cho chó đặc biệt mua cho Cục Bông, mở túi thức ăn ra đổ thức ăn cho chó thơm ngon vào trong bát.
..
Cục Bông nhỏ rụt người trong góc số pha không tiếp tục run rẩy nữa, cái mũi nhỏ hơi giật giật, ánh mắt hy vọng nhìn bát thức ăn cho chó trong tay Tô Miên.
Thật muốn ăn á!
Không ăn hả?
Tô Miên nhíu mày, nhìn Cục Bông còn rất có định lực kia.
Không...
hức..
Cục Bông mở miệng muốn nghĩa chính ngôn từ() từ chối, nhưng nước miếng lại không thể khống chế mà chảy ra.
() Nghĩa chính ngôn từ câu chữ nghiêm khắc, nội dung và lý lẽ chính đáng.
Phì!
Tô Miên cảm thấy Cục Bông thật sự vô cùng đáng yêu.
Rõ ràng đã thèm ăn đến không chịu được rồi, nhưng hết lần này đến lần khác cứ cố gắng nhịn.
Hình như Cục Bông cũng nhận ra biểu hiện của mình, lập tức chán nản nâng móng vuốt nhỏ lên che hai má, động tác và hành động thật sự rất nhân tính hóa.
Trước kia Tô Miên cũng biết có một vài động vật rất thông minh, lúc này nhìn cục bông trắng lại càng chắc chắn hơn, cũng không tiếp tục trêu chọc nó nữa, đặt bát thức ăn cho chó lên trên sô pha:
Này, ăn đi! Đừng sợ!
.
Cục Bông còn có chút do dự, ánh mắt lại đảo qua đảo lại trên người Tô Miên, sau đó lại không nhịn được bị thức ăn cho chó hấp dẫn:
Tôi ăn rồi, chị cũng không được ăn tôi đấy
Ừm, không ăn mày đâu!
Cục Bông làm giao dịch với Tô Miên xong, sau khi nhìn thấy Tô Miên gật đầu mới dũng cảm kéo hai cái chân bị thương đến phía trước bát thức ăn cho chó, sau đó cái đầu nhỏ kia lập tức nhào vào trong bát thức ăn cho chó không nỡ ngẩng lên, ăn có thể nói là vô cùng hung tàn, có thể là vì đói đến không chịu được rồi.
Tô Miên đứng một bên nhìn, trong lòng cũng mềm đi rất nhiều.
Giờ khắc này, cũng là thời khắc nhẹ nhàng nhất từ khi Tô Miên sống lại, chẳng hiểu vì sao sống lại, còn có thể nghe hiểu chó nói chuyện.
Tô Miên cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, nhưng chẳng mấy chốc đã nhận ra một sự thật.
Chuyện sống lại xuyên vào kịch bản cũng xảy ra rổi, nghe hiểu tiếng chó cũng không có gì quá kỳ lạ, nói không chừng là do xuyên kịch bản nên đã bồi thường cho cô không chừng.
Bây giờ mày có chủ nhân không?
Tô Miên thấy Cục Bông ăn cũng gần xong, còn cẩn thận làm theo những gì nhân viên bán hàng trong cửa hàng thú cưng nói, rót cho nó một bát nước, sau khi thấy Cục Bông không chống cự cho lãm, lúc này mới ngồi bên sô pha hỏi Cục Bông.
Nếu nó có chủ, thật sự muốn quay lại bên cạnh chủ cũ, cô cũng không phản đối.
Động tác ăn thức ăn cho chó của Cục Bông dừng lại.
Tô Miên nhìn phản ứng của Cục Bông, hơn nữa hỏi thăm từ nhân viên đoàn làm phim bên kia, biết cục bông là bị chủ nhân cũ bỏ rơi đến trung tâm thú cưng lang thang, mục đích chính là hy vọng Cục Bông có thể được người khác nhận nuôi.
Mà cục bông là một con phốc sóc, bộ lông cũng được cắt sửa rất gọn gàng, chắc hẳn lúc trước được chăm sóc tỉ mỉ.
Mà theo như vậy, có lẽ chủ nhân lúc đầu của Cục Bông vì nguyên nhân nào đó nên không thể tiếp tục nuôi Cục Bông nữa.
Cô có thể nói chuyện với Cục Bông, như vậy đương nhiên phải hỏi rõ chuyện này, nhưng nó không nói, cô cũng không hỏi tới nữa.
Chó cũng sẽ có chuyện đau lòng! Cần gì phải vạch trần vết sẹo của nó.
Sau này đi theo tao, tao nuôi mày có được không?
Tô Miên đưa tay sờ sờ bộ lông của Cục Bông.
Tôi, tôi rất khó nuôi đấy.
Đầu của Cục Bông vùi trong bát thức ăn cho chó, âm thanh rầu rĩ nói ra, mang theo kiêu ngạo và cảnh cáo.
Thật vậy sao? Khó nuôi bao nhiêu?
Tô Miên cười.
Thật ra dựa theo tính cách của Tô Miên kiếp trước, cô không thể nào nuôi Cục Bông.
Cô phải làm việc, mỗi ngày đều rất bận, hoàn toàn không có bao nhiêu thời gian chăm sóc chó, mà bây giờ Tô Miên lại càng khó giữ nổi bản thân, mới hủy hợp đồng với công ty, còn tiêu tiền của anh trai kế Cố Quân Nghiên.
Tất cả đều là chuyện kiếp trước Tô Miên không có cách nào chấp nhận xảy ra, cũng không biết có phải bây giờ ỷ vào nguyên chủ Tô Miên là một tiểu trong suốt, nên Tô Miên không chút quan tâm đã làm theo ý mình, giống như muôn hưởng thụ những chuyện kiếp trước chưa từng làm một phen.
Nói thật, còn rất tùy hứng nữa.
Sẽ rất khó nuôi, chắc chắn qua mấy ngày chị sẽ không cần tôi nữa.
Cục Bông từng bị bỏ rơi, mà chó đều nhận chủ, sau khi bị chủ nhân bỏ rơi, nó đã khó chịu rất lâu, ngày ngày ở trong trung tâm chó lang thang chờ mong chủ nhân đến đón nó, chờ mong đến khi bị người của đoàn làm phim nhìn trúng rồi mang nó đến đoàn, sau đó bị thương rồi gặp Tô Miên.
Không đâu, yên tâm đi!
Tô Miên xoa xoa đầu của Cục Bông trấn an nó.
Cục Bông cúi đầu xuống tiếp tục ăn, kiêu ngạo không trả lời Tô Miên.
Ngay đúng lúc này, điện thoại Tô Miên để trên bàn rung lên, tiếng chuông điện thoại trong trẻo dễ nghe vang lên.
Tô Miên bất ngờ nhìn điện thoại, phát hiện là một số điện thoại lạ, có chút nghi ngờ, nhưng vẫn bấm nghe điện thoại.
A lo!
Xin chào, xin hỏi là Tô Miên sao?
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói vừa đặc biệt vừa rõ ràng.