• 1,011

Chương 332: Thả lỏng


Cố Quân Nghiên gật đầu rồi nhanh chóng đưa Tô Miên xuống núi.

Từ núi C đến khách sạn mất khoảng nửa giờ.

Ngồ8i trên xe, Tô Miên vẫn không hết cảm giác buồn nôn, trong xe mở điều hòa, máy sửi thổi u u khiến người ta mơ màng buồn ngủ.3

Đói, vô cùng đói, em đói đến mức có thể ăn được một con trâu!
Tô Miên lập tức điên cuồng gật đầu.
Trước đây Tô Miên cũng không phải chưa từng thử nhịn ăn, nhưng đây lại là lần đầu tiên cảm thấy đói như vậy.
Cô đã đói đến sắp mất hết lý trí, vô cùng vô cùng muốn ăn, đặc biệt là ăn quả quýt.
Tô Miên nhanh nhẹn vui vẻ thả quýt vào trong túi, thấy cô đã chọn không ít, lại biết quả quýt rất nóng, sợ cô ăn quá nhiều, anh nhăn đôi mày đẹp.

Mua hai cân rưỡi đi!
Tô Miên lại không thấy chua, trong tiềm thức cảm thấy mấy quả quýt này một mình cô ăn còn không đủ, muốn mua nhiều hơn một chút.

Em ăn ít thôi, ê răng đấy.
Cố Quân Nghiên thấp giọng khuyên Tô Miên.

Dậy rồi à, có chỗ nào không thoải mái hay không, có muốn đi bệnh viện không?
Cô ngủ rất sâu, Cố Quân Nghiên không nỡ quấy rầy, đưa cô về khách sạn liền sắp xếp cho cô nghỉ ngơi, trong lúc đó cũng đã tìm nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể của cô, phát hiện nhiệt độ hơi cao.
Anh đã chuẩn bị sẵn thuốc hạ sốt, luôn luôn chú ý tới tình trạng của cô, một khi sốt cao anh sẽ cho cô uống thuốc và đưa tới bệnh viện.

Không sao ạ, chỉ là hơi mệt thôi.
Cô lắc đầu, nói với anh.

Ực ực.
Tô Miên không nhịn được nuốt nước miếng, bàn tay cũng bắt đầu lựa chọn.
Cố Quân Nghiên cau mày nhìn quả quýt vỏ xanh lè kia, luôn cảm thấy nó chua kinh khủng, muốn khuyên cô đừng mua, nhưng cô lại mặt mày vui vẻ và chờ mong, hiển nhiên là rất muốn ăn.

Mua bao nhiêu?
Anh đưa túi nilon siêu thị cung cấp cho Tô Miên.
Khi xe tới khách sạn, thấy Tô Miên vẫn không tỉnh lại, Cố Quân Nghiên liền cẩn thận ôm cô trở về phòng.
Tô Miên ngủ một giấc mấy giờ liền, khi tỉnh lại đã là hơn tám giờ tối, trong miệng đầy mùi nicotin.
Cô lắc lắc đầu, đi đánh răng, lực tay không hề nhẹ, hăng hái đứng đánh răng.
Bởi vì là diễn viên, là nghệ sĩ, Tô Miên chưa từng được thảnh thơi đi dạo siêu thị, hiếm khi có hứng thú nên cô không muốn ở mãi trong khách sạn.

Được!
Cố Quân Nghiên luôn luôn hết cách với cô:
Em ăn gì lót dạ trước đi, ăn no rồi ra ngoài.

Vậy cũng được!
Cô rất hài lòng.
Cố Quân Nghiên nhanh chóng xới cơm cho Tô Miên, nhìn cô ăn uống no đủ, sau đó mới ăn mặc quần áo chỉnh tề, hai người cùng nhau vui vẻ ra ngoài.

Anh trai.
Tô Miên đánh răng sạch sẽ xong, ngửa đầu nhìn Cố Quân Nghiên, đôi tay treo lên cổ anh:
Em muốn ăn quả quýt, quýt đầu mùa, loại quýt vỏ xanh ấy.
Chỉ nghĩ đến thôi cô đã vô thức nuốt nước miếng, loại cảm giác này giống như khi thèm ăn dương mại vậy, nước miếng cứ trào dâng.
Cố Quân Nghiên thầm tưởng tượng quả quýt Tô Miên vừa nhắc đến, cảm thấy chua chết đi được.

Anh đi siêu thị mua cho em.
Thành phố C rất lạnh, nếu là bình thường thì chắc sẽ không có nhiều quýt lắm, nhưng nếu tới siêu thị lớn chắc chắn sẽ có.
Vừa đến siêu thị, Tô Miên đã hưng phấn chạy đến khu trái cây, tìm được quầy bán quýt đầu mùa tươi ngon, ánh mắt cũng tỏa sáng lấp lánh.

Cố Quân Nghiên, anh tới đây đi.
Cô kích động vẫy tay với anh.
Cố Quân Nghiên đẩy xe đến gần, ánh mắt nhìn những quả quýt đó, cảm giác hàm răng cũng chưa đến rời cả ra.

Em cũng muốn đi dạo siêu thị.
Tô Miên đã rất lâu rất lâu rồi không đi dạo siêu thị, cô bỗng có chút chờ mong.

Bên ngoài lạnh lắm, em ngoan ngoãn ăn cơm đi, anh đi rồi về ngay thôi.
Cố Quân Nghiên hôn nhẹ thái dương khuyên can cô, hy vọng cô sẽ từ bỏ ý tưởng đi siêu thị cùng anh.
Tô Miên nhíu nhíu cái mũi hồi lâu, bụng sắp đói lả rồi, nhưng vẫn muốn ra ngoài:
Nhưng mà em muốn đi!
Giọng điệu vô cùng đáng thương.
Cố Quân Nghiên vẫn không yên tâm như cũ, duỗi tay sờ cái trán của Tô Miên, lại dùng nhiệt kế kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô, thấy lúc này nhiệt độ đã khôi phục bình thường.

Nhiệt độ cơ thể bình thường, uống nhiều nước một chút, không thoải mái thì nói với anh.
Có đói không, anh đặt cơm cho em.
Cố Quân Nghiên đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ của cô.

Em hơi buồn ngủ nên chợp mắt một lát, đến khách sạn anh gọi em nhé!
ở trong ngực Cố Quân Nghiên, Tô Miên uể oải 9ngáp một cái, tay nhỏ đặt trước ngực anh, nhàm chán nhắm mắt lại, tiện tay sờ mó nghịch cổ chiếc áo khoác của anh.
6
Ừ, ngủ đi!
Cố Quân Nghiên ôm lấy bả vai cô, nhẹ nhàng dặn dò.
Nghe anh đáp lời, cô vừa cong môi, tay vừa nghịch c5ổ áo, chẳng bao lâu đã ngủ mất.
Tô Miên nhìn quả quýt, nước miếng đã sắp tứa lên đầy cổ họng, rồi lại nhớ sáng hôm sau phải về thành phố S, may mà mua nhiều cũng không ăn hết nên chỉ mua khoảng một cân, sau đó mới tới lựa đồ ở khu đồ ăn vặt.

Em muốn ăn hết tất cả, a a a! Vì sao em lại muốn tới siêu thị chứ!
Tô Miên vẻ mặt không dám tin dùng tay che hai mắt mình lại, rất sợ mình sẽ nổi điên dọn cả siêu thị về nhà.
May mà Cố Quân Nghiên rất có lý trí, anh yêu chiều cô, nhưng sẽ không dung túng cô ăn bậy đồ ăn vặt.

Mau, đi thanh toán đi, em không thể đi dạo nữa, em sợ sẽ không khống chế được sức lực hồng hoang.
Cô quay đầu đi, dùng hết ý chí để khống chế hai chân mình, mau chóng đi đến bên cạnh Cố Quân Nghiên, xách hai túi đồ ăn vặt, sau đó chuẩn bị đẩy xe vội vàng đi thanh toán.

Cố Quân Nghiên thấy cô buồn cười như vậy, lại vẫn dung túng cô, đi theo cô đến thanh toán.

Chỉ lựa chọn đồ ăn vặt xong rồi đi thanh toán, khi đi qua khu vực đồ tươi sống, Tô Miên đi tới đi lui, lại không nhịn được nhíu mày, một cơn buồn nôn lại một lần nữa dâng lên.


Xe!
Cô che miệng lại nôn khan một tiếng, hốc mắt thoáng chốc đỏ lên, vô cùng khổ sợ đảo quanh khắp nơi, rất sợ mình nôn ra.


Em sao vậy?
Cố Quân Nghiên vừa nghe thấy Tô Miên nôn khan, lập tức bỏ luôn xe đẩy trong tay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cô Vợ Siêu Sao.