• 186

44 Những anh chàng hoang dã chẳng còn như trước nữa…


Số từ: 1237
Dịch giả: Lê Đình Chi
Công ty phát hành: Nhã Nam
Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Lao Động
Điện thoại lại đổ chuông. Lần này hai đứa trẻ đều tỉnh hẳn và đứa bé khóc ré lên.

Trời ơi là trời, anh không thể trả lời được hay sao hả, Batnaran? Anh sẽ làm cả xóm thức giấc mất thôi!
người phụ nữ vẫn còn ngái ngủ và bị lũ trẻ cằn nhằn quấy phá gắt lên.
Cô ta miễn cưỡng nhổm dậy tựa lưng vào tường, kéo đứa nhỏ đang khóc thét áp vào bầu vú bánh mật nặng nề và nhét núm vú to tướng màu tím vào miệng đứa bé để buộc nó im lặng. Đứa trẻ sơ sinh nghẹt thở trong tiếng khóc thèm thuồng rồi bú lấy bú để người mẹ trẻ đang dụi mắt để không ngủ thiếp trở lại.

Cứ làm như đấy là lỗi của tôi ấy!
người đàn ông vừa phản đối vừa bước qua những thân người nằm rũ ra trong giấc ngủ trên mấy tấm đệm trải ngay dưới đất.
Tôi chẳng biết ai gọi đến cả! Nếu có ai gọi thì cũng là gọi cô!


Đừng cãi nữa và trả lời đi, tôi xin anh đấy!


Được rồi, được rồi, tôi tới đây!
người đàn ông nổi xung.
Anh ta lục lọi các túi của đống quần áo vứt tứ tung để tìm điện thoại di động.

A lô? Ai đấy? Oyun á? Oyun nào cơ? À, là cô Oyun này à! Nói xem, cô muốn gì nào? Cô có biết mấy giờ rồi không hả? Tôi mặc xác mấy lời thanh minh của cô, cô đã đánh thức hết cả lũ trẻ nhà tôi, và cả vợ tôi nữa!


Cô Oyun này là ai thế?


Sao? Khẩn à? Đã hai năm nay cô chẳng gọi điện cho tôi lấy một lần và giờ lại là chuyện khẩn à? Những trò ngớ ngẩn vào lúc hai giờ sáng này là sao hả?


Batnaran, cô Oyun này là ai?


Những cuộc đua đường dài qua vùng Khentii à? Nếu có những cuộc đua đường dài qua vùng Khentii thì can dự gì đến cô hả, bây giờ cô là kiểm lâm à? Phải, tôi biết cô là cớm, nhưng dù gì thì cô cũng đang làm tôi bực mình với mớ câu hỏi của cô vào lúc hai giờ sáng.


Anh nói xem nào, Batnaran, cô ả gà mái gọi cho anh lúc hai giờ sáng này là ai vậy hả?


À! Cô đừng có lãi nhải nữa! Không, không phải cô, là vợ tôi, người cô đã đánh thức dậy… Được rồi, cô muốn biết chính xác chứ gì? Phải, đã có những cuộc đua đường dài điên cuồng được tổ chức qua vùng Khentii… Tất nhiên tôi biết đó là một công viên quốc gia được bảo vệ, cô coi tôi là ai chứ? Tôi làm việc ở đó, ở Khentii ấy!… À phải rồi, vì chúng được cánh người giàu có quyền thế ở nước ta tổ chức cho đám người nước ngoài giàu có, chẳng có gì khó hiểu!


Này, bảo ả gà mái đó ngắt máy ngay cho tôi, anh nghe chưa hả? Anh nên bảo mấy con điếm của anh đừng có gọi điện đến cho anh khi có mặt bọn trẻ!


Đây không phải là một ả điểm, cô ta là cớm Cô muốn tôi mời cô ta đến dùng trà với chúng ta chứ hả?
Batnaran bực bội.
Nói với vợ tôi rằng cô là cớm chứ không phải một ả điếm đi này.

Anh ta gí chiếc điện thoại di động vào sát tai cô vợ, cô này quay ngoắt đầu đi đột ngột tới mức làm núm vú tuột ra khỏi miệng đứa bé. Cô ta vội đỡ lấy bầu vú bằng cả bàn tay để nhét nó trở lại vào miệng đứa nhỏ đầy bực bội.

Tôi là cớm, thưa cô, tôi không phải là một trong mấy ả điểm của Batnaran…
Oyun giải thích bằng giọng cô cố làm cho có vẻ nuối tiếc và thương cảm hết mức có thể.

Phải rồi, được rồi, là tôi đây,
Batnaran nói sau khi nghe lại điện thoại.
Dù thế nào đi nữa vợ tôi cũng không muốn nghe cô đâu. Được rồi, tôi sẽ nói, và sau đó buông tha cho tôi, được chứ? Có ít nhất một cuộc đua như thế mỗi năm ở vùng Khentii. Bọn họ từ Nga tới sau màn chơi bời đầu tiên trên hồ Baïkal rồi đi xuống tận Oulan-Bator. Bọn họ có những người dẫn đường ở chỗ chúng ta, và được bảo vệ bởi những kẻ rất cao và rất có quyền lực, nếu cô hiểu ý tôi muốn nói gì… À, cô không hiểu à? Thế này nhé, là loại người ở trên cao tới mức tôi chả buồn tìm hiểu xem họ là ai nữa! Họ săn bắn chơi bời như một đám rồ với tất cả chỗ đồ lễ lủng củng mang theo, và nói chung khi rời đi họ để lại tất cả. Đám dẫn đường và những người phục vụ khác nhờ vào đó mà kiếm ăn… Tất nhiên là bằng mô tô bốn bánh! Hoặc bốn bánh hoặc hai, theo cô người ta còn có thể đi qua Khentii bằng cái gì nữa?… Hả? Gì cơ? Sao lại có thể thế được, từ bao giờ? Theo cô, vì sao người ta cho tất cả chúng tôi nghỉ phép vào tuần tới? Tất nhiên là bây giờ rồi. Luôn là vào thời gian này… Đợi đã, đợi đã… Cô không thể nhét thứ gì đó vào miệng để nó im đi được à?

anh ta cấm cẳn nói với cô vợ.
Cô vợ vừa nhổm dậy vừa chửi rủa Oyun. Bây giờ cô ta vừa đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ xíu vừa đu đưa đứa nhỏ đang khóc thét không muốn bú nữa.

Được rồi, nghe đây, thế là đủ rồi nhé, tôi sẽ ngắt máy vì ở đây đang là địa ngục, cô hiểu chứ? Chỗ này ở quá xa cái lều giữa thiên nhiên trong công viên của tôi, nếu cô hiểu tôi muốn nói gì. Thế nên, phải rồi, chắc chắn họ đang ở đâu đó trên đường tới, vì nói chung họ luôn thu xếp để kết thúc cuộc đua bằng một chầu hội hè tưng bừng trong dịp lễ hội naadam
, ở Oulan-Bator hoặc ở chỗ một tay giàu sụ đầy tiền nào đó. Với cô thể đã được chưa hả?


Được rồi,
Oyun trả lời,.
cảm ơn anh, và xin lỗi vì đã đánh thức anh dậy thế này…

Phải rồi, cô nói thì hay lắm, sau hai năm, ngạc nhiên thật đấy… Mà nhân tiện, cô vẫn tới cắm trại ở gần chỗ…?
Oyun đã ngắt máy Cô ngồi im vài giây để cố hình dung ra ở đầu máy bên kia, người đàn ông cô từng nhìn thấy khỏa thân, người từng làm tình với cô thật hoang dại cả ở bên trong lẫn bên ngoài căn lều heo hút của anh ta giữa trung tâm công viên quốc gia Khentii. Có thể anh ta vẫn còn mạnh mẽ và thô bạo như gã tiều phu cuồn cuộn cơ bắp anh ta từng là trước đây, nhưng thật thất vọng biết bao khi nghe thấy anh ta như thế. Những anh chàng hoang dã chẳng còn như trước nữa…
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Lý Thảo Nguyên.