45 Tất cả đều rắc rối, luôn thế!
-
Công Lý Thảo Nguyên
- Ian Manook
- 2159 chữ
- 2020-05-09 04:29:17
Số từ: 2140
Dịch giả: Lê Đình Chi
Công ty phát hành: Nhã Nam
Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Lao Động
Không gian chật kín của Tổ Đại Bàng râm ran bầu không khí huyên náo hoang dã và kích động hơn thường lệ. Ngoài vài cặp đôi du khách nước ngoài tình cờ lạc bước vào và vẫn còn đang ngạc nhiên về sự táo bạo của chính họ khi dám ăn tối dưới chân dung của Hitler, thì phần lớn các khách nước ngoài đều thể hiện niềm kiêu hãnh đầy khiêu khích khi được phục vụ trước mắt cả bàn dân thiên hạ bởi những người mặc quân phục đen của lính Waffen SS. Từ ngoài đường, Gantulga nhận ra đám khách quen. Đám này có vẻ đông và tưng bừng hơn thường lệ. Điều này cũng không làm cậu nhóc từ bỏ kế hoạch của mình, và những người Trung Quốc đầu tiên đi ngang qua ở vào độ tuổi còn khả năng chạy khá nhanh sẽ giúp cậu đạt được mục đích. Song vì chẳng có người Trung Quốc nào xuất hiện trong khu vực này từ hơn nửa giờ qua, Gantulga chuyển hướng sang nhắm vào hai sinh viên Nhật đang tìm đường đi trong cuốn cẩm nang du lịch và nảy ra ý định tồi tệ là nhờ cậu nhóc giúp đỡ.
Không để cho họ có thời gian phản ứng, Gantulga vung một cây nạng lên nện vào anh chàng sinh viên to con hơn trong hai người, đồng thời lớn tiếng la lối chửi bới người Trung Quốc và cả nòi giống họ. Hai sinh viên kia chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy đến với họ, cũng không dám tự vệ chống lại một cậu nhóc có một bên chân và một cánh tay bó bột. Gantulga tận dụng lợi thế này, la lối mỗi lúc một to những lời miệt thị phân biệt chủng tộc, kích động cả khu vực xung quanh, kêu gọi những ‘người Mông Cổ đàng hoàng’ lại làm chứng, cầu cứu, xin giúp đỡ, và chẳng mấy chốc khách khứa của Tổ Đại Bàng, được một nhân viên phục vụ báo tin, đã vội vàng ùa ra trợ giúp cậu nhóc.
Run away. Run away now!
Lúc đó Gantulga liền gắt lên với hai người Nhật đang ngẩn người ra với thứ tiếng Anh tồi tàn của cậu ta.
They gonna kill you! They gonna kill you! Run now, don’t stop! Now!
Hai người Nhật do dự một lát trong khoảng thời gian để giải mã thứ tiếng Anh khẩn cấp của Gantulga. Nhưng giết hai người
kết hợp với hình ảnh đám đông hung hãn đang ào ào xông về phía họ đã khởi động cơn hoảng hốt. Hai vị du khách im lặng chạy trốn, và Gantulga được dịp lập tức lăn nhào ra đất la lối, ném vung đôi nạng đi. Một nửa đám đông dừng lại trợ giúp cậu nhóc, những người còn lại lao theo truy đuổi hai kẻ được cho là hung thủ tấn công cậu ta.
Khi đám người này quay trở lại Tổ Đại Bàng, đầy phấn khích nhưng tay không, dân tình đang chăm sóc cho Gantulga. Cậu nhóc được đặt lên một cái bàn, và cặp du khách người Italia mặc áo đấu của Lazio ngồi tại bàn đó bị đuổi đi chỗ khác. Bên chân bó bột được kê nằm ngang cẩn thận lên chiếc ghế để trước mặt, cậu ta vừa uống bia vừa nhận những lời tán thưởng từ đám khách quen.
Mấy gã Trung Quốc khốn kiếp đó đã từ chối cho em một đô để mua đồ ăn! Mấy tên khốn đó nghĩ là em đang xin bố thí! Em chẳng xin gì đám Trung Quốc đó cả, em lấy của chúng. Em là người Mông Cổ, ở đây tất cả là của em, chẳng thứ gì là của chúng hết, và tất cả những gì chúng có đều là do ăn cắp của chúng ta!
Nói hay lắm, em trai! Chú em có lý, chú em làm đúng lắm! Cả một lũ trộm cướp chó đẻ!
Em thì phải ngủ dưới cống, còn chúng, chúng sống trong biệt thự, trong khi chúng thậm chí còn không phải đang ở đất nước của chúng! Như thế có bình thường không chứ?
Không, bọn chúng chẳng có việc quái gì để làm ở đây cả. Chúng ở đây chỉ để hủy hoại chúng ta!
Em đây này, trước khi phải chui rúc dưới cống, em đã sống trên đất đai của tổ tiên chúng ta ở phía Oyu Tolgoi, và mọi người cũng biết thảo nguyên của chúng ta bây giờ ra sao rồi phải không? Một mỏ đồng lộ thiên của Trung Quốc! Chúng thậm chí còn ăn cấp cả lòng đất của chúng ta! Thật đáng hổ thẹn! Một ngày nào đó, dứt khoát chúng ta phải đuổi hết chúng khỏi đất nước chúng ta, để chúng quay về nhà mà sống trong cái đống rác của chúng! Hoặc chúng ta sẽ xẻo của quý của chúng như với mấy gã ở trên báo ấy, đó đúng là những gì cần làm với chúng!
Nói hay lắm, chú em! Chú em đúng là một người Mông Cổ chính hiệu! Một cháu chắt thực thụ của Thành Cát Tư Hãn. Ở đây chú em coi như ở nhà!
Phải, đây là nhà cậu ta!
Chú em sẽ không phải sống dưới cống nữa!
Cậu ta chỉ việc tới với chúng ta!
Phải, thằng bé sẽ ở lại đây!
Chú em giờ đã nhập hội bọn anh!
Phải, đúng rồi, chú em là người mang đến vận may cho bọn này!
Tên chú em là gì?
Gantulga.
Tim Thép à? Hợp với chú em đấy!
Uống vì Tim Thép!
ai đó giơ một chai bia lên hô lớn.
Uống vì Tim Thép!
cả đám người hô to và cụng chai chúc mừng Gantulga.
Chú em biết không, Tim Thép? Ngày mai chú em đi với bọn anh. Này, anh em, ngày mai chúng ta sẽ mang người đem vận may tới trang trại cùng chúng ta! Chú em, chú em sẽ thấy, hai ba ngày giữa các chàng trai với nhau, với bia, vodka và một đường đua mô tô bốn bánh địa ngục, chú em sẽ thích mê cho mà xem!
Có xa không? Em có thể tới đó với cái chân thế này chứ?
Chỉ mất hai giờ thôi, bên bờ sông Selbe, ở phía Bắc. Chúng ta sẽ tới đó bằng mô tô bốn bánh, rồi chú em sẽ thấy.
Mô tô bốn bánh của Hàn Quốc à?
Không, không, những chiếc xe Hàn Quốc là để cho trang trại trên đó. Ở đây, bọn anh có mô tô bốn bánh cỡ lớn của Mỹ, chú em à, chú nghĩ sao vậy chứ? Chú em sẽ đi với anh thoải mái như ngồi trong ghế bành vậy!
Và tất cả sẽ cùng đi à?
Gantulga hỏi, cố làm ra vẻ hào hứng.
Không phải tất cả cùng một lúc, mà chúng ta sẽ đi theo từng nhóm nhỏ tới đó trong đêm, rồi Adolf sẽ tới gia nhập cùng chúng ta sau.
Tại sao anh ấy không ở đó? Anh ấy đang ở đâu?
À, cái này thì không phải chuyện của cậu, chú em. Adolf, giống như mọi năm, có chút chuyện làm ăn, và chú em không cần phải biết ở đâu hay như thế nào. Nhưng chú em yên tâm, anh ấy sẽ quay về ôm theo bộn tiền, và sẽ có chơi bời tưng bừng!
Đến tối khuya, Gantulga viện cớ đi lấy thuốc cho cái chân của mình để rời khỏi Tổ Đại Bàng, nơi không khí đã ngả sang nhậu nhẹt chè chén. Cậu nhóc xin phép được dùng điện thoại, ai đó đưa cho cậu ta chiếc điện thoại di động của mình, rồi cậu ta ra ngoài nhà hàng để được yên ổn gọi điện thoại, vừa đi vừa lớn tiếng càu nhàu là quá ồn ào.
Oyun nghe máy, và cậu nhóc hỏi cô có thể lái xe tới đón cậu được không. Cô thanh tra trẻ muốn phản đối vì giờ giấc quá oái oăm, nhưng cậu nhóc đã cắt ngang lời cô bằng giọng không cho phép đôi co để giải thích với cô là cậu vừa có một tối ở Tổ Đại Bàng và cậu có những thông tin xứng đáng để Oyun nhúc nhích một chút.
Này, nói năng lịch sự chút được không hả?
cô đáp với giọng bực bội.
Bà chị làm sao thế hả, em quấy rầy bà chị à? Bà chị không phải đang ở một mình à?
Chuyện đó thì can dự gì đến em hả, oắt con? Lo chuyện của em đi đã.
Rồi, xin lỗi bà chị,
cậu nhóc diễn trò,.
em luôn có xu hướng ghen tuông với các cô nàng của em!
Cậu ta đã thành công trong việc làm Oyun bật cười, và hai người hẹn gặp nhau ở bãi để xe của nhà hàng Havana, trên ngã tư giữa phố Seoul và Đại lộ Hòa Bình.
Này, Gantulga, em đang gọi từ đâu đấy?
Từ điện thoại di động của một trong mấy gã đó.
Thế thì đừng quên xóa số điện thoại của chị đi đấy!
Rõ, thưa sếp!
Gantulga ngắt liên lạc rồi thao tác trên màn hình chiếc điện thoại để quay về chức năng gọi và xóa số của Oyun trong danh sách các số gọi đi.
Chú máy làm gì thế hả?
Cậu nhóc giật bắn mình, tim ngừng đập mất một nhịp. Gã đã cho cậu ta mượn điện thoại đang cúi xuống nhìn qua vai cậu nhóc.
Chú em lục lọi gì trong điện thoại của anh thế hả?
Đợi chút, em không lục lọi, em xóa số điện thoại em vừa gọi đi.
Chú mày xóa số à?
gã kia hỏi với giọng nghi ngờ.
Có thể biết vì sao không?
Xin lỗi ông anh,
Gantulga lâm vào thế bí đành diễn trò thêm lần nữa.
Nhưng em luôn có xu hướng ghen tuông với các cô nàng của em!
Gã này không được lanh lợi bằng Oyun. Hắn đứng im không hiểu và đòi Gantulga giải thích cho rõ.
Ôi dào, anh trai, ông anh thực sự tin là em gọi cho y tá của em giữa đêm khuya để cô ta chăm lo cho cái chân của em à?
Gantulga năn nỉ với vẻ đồng lõa trong khi đưa cả bàn tay cầm lấy của quý của cậu ta qua lần vải quần.
Nếu ông anh muốn biết, thì thứ em cần cô ta chăm lo không phải là cái chân của em, và thế cũng vừa khéo, vì thực ra cô ta đâu có phải là y tá, nếu ông anh hiểu em muốn nói gì!
Gã kia vẫn đờ ra vài giây trước khi vỡ lẽ và phá lên cười. Hắn vừa lấy lại điện thoại vừa lắc đầu rồi trở vào trong nhà hàng để kể với đồng bọn là cậu nhóc với cái chân bó bột của nó đã chuồn đi tìm chỗ giải khuây.
• • •
Câu chuyện chẳng hề khiến Oyun bật cười. Cô nổi xung lên vì Gantulga đã mạo hiểm đến vậy, song cậu nhóc đột ngột tỏ vẻ phật ý về thái độ này.
Thôi nào, công sự, dù sao thì câu chuyện về chuyến đi bằng mô tô bốn bánh của họ cũng là thông tin tốt, phải không nào? Chẳng phải bà chị đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm những chiếc mô tô bốn bánh Hàn Quốc sao? Và ai đã tìm ra cho bà chị cả chục chiếc còn nóng máy ở một trang trại cách đây hai giờ đi đường hả? Nói gì thì nói, vẫn là em, phải không nào?
Đúng vậy, nhưng em không phải cảnh sát, Gantulga, và mấy gã đó đâu phải người tử tế! Với Yeruldelgger còn đang mất tích giữa chốn hoang vu, toàn bộ chuyện này trở nên quá nguy hiểm với em rồi, em hiểu không? Vì thế chị sẽ đưa em về chỗ Solongo và em không rời khỏi đó nữa, đồng ý chứ?
Còn bà chị, bà chị sẽ làm gì?
Gantulga, chị vừa bảo em phải thôi dính vào vụ này!
Vâng, nhưng dù sao em vẫn có thể lo lắng cho bà chị được chứ?
Có, em có thể, nhưng không cần phải lo đâu, vì chính chị cũng còn chưa biết chị sẽ làm gì.
Vậy thì tại sao bà chị không ở lại chỗ Solongo với bọn em?
Bởi vì… bởi vì chị cần phải làm gì đó!
Hừm… chuyện của bà chị rắc rối nhỉ.
Phải, Gantulga, rắc rối. Tất cả đều rắc rối, luôn thế!