46 …vào một giấc ngủ dài ấm áp và nhẹ nhõm.
-
Công Lý Thảo Nguyên
- Ian Manook
- 2212 chữ
- 2020-05-09 04:29:05
Số từ: 2192
Dịch giả: Lê Đình Chi
Công ty phát hành: Nhã Nam
Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Lao Động
Đêm đó, Solongo thức dậy mồ hôi đầm đìa, cô vẫn còn choáng vàng vì một giấc mơ kỳ lạ. Cô trôi bồng bềnh bên trên vùng đất quê hương, mà dẫu vậy lại không phải là cô. Cô ở trong linh hồn của tạo vật đang bay như một con đại bàng và cô biết tạo vật đó là gì, nhưng không thể nhìn thấy hay đặt cho nó một cái tên. Trong tạo vật đó, cô bay trên các thung lũng và cánh rừng, và cô biết nơi đó là Khentii. Cô cùng tạo vật đó lướt đi trên thảo nguyên mênh mông, lóng lánh những ánh phản chiếu màu xanh lam và bị gián đoạn bởi những vạt rừng tối. Từng đợt sóng dập dềnh của cỏ dại làm họ lắc lư chao đảo, và đột nhiên họ ở đó, lướt đi là là mặt đất, khi mặt đất mở ra phía dưới họ thành một thung lũng xanh rì nơi họ lao xuống. Một con rắn bạc lấp lánh trên thảm cỏ sáng bóng và biến thành dòng sông đầy sóng và vui vẻ. Người đàn ông ở đó, ngay bên dưới họ, quỳ gối bên làn nước, bất động và hạnh phúc. Ông ta xắn ống tay chiếc áo vạt dài cổ truyền để lộ cánh tay trần và nghĩ tới những người phụ nữ ông ta yêu trong lúc nhìn đôi cá chép đang trút vảy trong một hố nước lạnh lẽo không gợn sóng. Người đàn ông mà cô vẫn chưa thấy mặt vừa cười hạnh phúc vừa đếm những chiếc vảy trôi đi, và đến cái vảy thứ tám mươi mốt, ông ta vục cánh tay vào làn nước trong vắt, như một cái mỏ diệc.
Dòng sông lồng lên quấn chặt quanh cánh tay ông ta, và với trái tim đập rộn vì sợ hãi và bực bội, người đàn ông rút mạnh tay ra khỏi cái nút tạo bởi lũ rắn viper hung hãn. Ông ta đầy máu, từ khuỷu tay cho tới nắm tay đang siết chặt lấy một con búp bê có vẻ mặt kinh hoàng. Tất cả đều sũng máu, con búp bê, cánh tay ông ta và dòng sông đang tràn bờ, nhấn chìm bờ sông nơi ông ta quỳ ướt đầu gối. Thế rồi người đàn ông ngước khuôn mặt không có mắt nhìn đời, giơ cao con búp bê lên hét to, và một con đại bàng ập xuống con búp bê, xé toạc đôi mắt của nó, rồi cắm cái mỏ sắc lẹm vào cổ họng của đứa bé búp bê, tiếng thét dài câm lặng của nó làm người đàn ông đang khóc ròng tê liệt. Rồi những giọt nước mắt của ông ta biến thành bầy quạ, đến lượt chúng lại cắm cái mỏ đen vào cổ họng đứa bé, ngăn nó khóc trong lúc ngấu nghiến nó từ bên trong. Solongo giờ đây ở trong linh hồn người đàn ông kinh hoàng khi phải thấy lớp vải tan nát, phải chứng kiến đứa trẻ bị xé thành từng mảnh và nát vụn thành bụi trong chính cổ họng của nó và tất cả, tất cả đột ngột trở nên tối đen. Một con gió đầy đất khô lạnh thổi xiên xuống từ bên trái bầu trời và người đàn ông cô đang nhập vào ngước đôi mắt tối tăm vì bụi lên trời, trong khi từ phía bên kia bầu trời ập xuống ông ta một cơn mưa máu nóng bỏng và nhớt dính, biến toàn bộ cảnh vật thành quả đồi tro. Một hồ nước tràn bờ, nhấn chìm thảo nguyên trong làn nước của nó, và mặt đất bắt đầu rung lên. Người đàn ông đang khóc, trái tim căng đầy nổi phiền muộn vô bờ, chạy lên phía đỉnh đồi, bế trên tay một người phụ nữ bị xé rách tả tơi.
Đằng sau ông ta, thảo nguyên sụp xuống những vực thẳm than bắn tóe ra hàng đống cục quặng lạnh buốt. Ông ta càng tiến lên, mỗi bước một thêm lún vào thứ bùn đen ngập đến tận đầu gối, ngọn đồi đằng trước lại càng biến thành một ngọn núi đen không thể vượt qua mà dường như ông ta cũng chẳng bao giờ có thể lên tới đỉnh để trốn khỏi cơn lún sụt đang truy đuổi. Rồi mặt đất tách đôi phía trước ông ta, và từ khe nứt ùa ra một bầy hươu Maral to lớn, những cặp sừng sắc như dao găm va vào nhau thành tiếng kim loại loảng xoảng ồn ào. Móng guốc của chúng xéo nát ngọn núi, khiến nó nổ lách tách như tiếng làn mưa đạn quanh từng bước phi nước đại của chúng và làm bắn ra những mảnh vỡ sáng chói đâm xuyên qua người đàn ông đang lún sâu vào đất trong từng bước đi và gào thét vì chán nản. Thế rồi xuất hiện lũ sói với ánh mắt điên dại chạy trước bầy hươu hằn học và mở đường cho chúng. Đột nhiên, cô bé con tươi cười rơi vào giữa luồng chạy của chúng. Cô bé thích thú với cuộc đua gieo rắc chết chóc đang gầm vang của chúng, và nó cũng dần dần làm bùng lên trong cô nỗi kinh hoàng tột độ. Lúc đó một người đàn ông với tám mươi mốt cái vảy cá phủ trên người liền xuất hiện, giơ cao một quả cầu biểu tượng hoàng gia trên bàn tay bốn ngón của mình. Ông ta va phải đứa bé, loạng choạng, để tuột mất quả cầu làm nó rơi xuống lăn dưới bầy thú và biến thành một quả bóng hai màu đó và xanh lam, còn cô bé con chạy đuổi theo quả bóng, lại cười vang trong tiếng khóc phẫn uất và tuyệt vọng của người đàn ông có người vợ bị cáo xé rách tả tơi nát vụn đã tan biến thành từng mảnh trong luồng gió cuồn cuộn của đàn thú phi nước đại.
Lũ sói không còn chạy đằng trước bầy hươu nữa, mà bây giờ là bốn con ngựa không đuôi, chúng vừa chạy qua chạy lại vừa nhìn về phía Solongo bằng cặp mắt điên loạn. Khi cô bé con bắt kịp quả bóng và vừa ôm nó chặt vào lòng vừa co rúm người lại vì sợ để bảo vệ mình khỏi những móng guốc đang chực giẫm phải, cơ thể cô bé nhanh chóng khô héo đi và biến thành sâu bọ. Đám giun chui ra khỏi miệng cô bé khi cô bé nôn ra đất trong lúc cố bắt kịp chiếc xe đạp ba bánh màu hồng đã tuột khỏi tay mình và đang lao xuống sườn dốc để đập vỡ ngực người đàn ông bị ngập trong bùn. Ông ta không thể tránh được cú va chạm và giơ xác người vợ đã chết lên che đỡ cho khuôn mặt, cái xác vỡ tung đập vào răng ông ta, làm ông ta ngạt thở trong một thứ bụi chua loét. Đúng vào khoảnh khắc cú va chạm quật ngã người đàn ông, ông ta biến thành Yeruldelgger, và ông đang bế ngửa trên hai tay cô bé Kushi đáng yêu đang cười và tin rằng tất cả chỉ là một trò chơi. Cô bé ngắm nghía chuỗi dây chuyền với mười bảy chiếc răng khủng long trên cổ mình, và tiếng cười của cô bé vang vọng lên bầu trời đã trong xanh trở lại như một khối tinh thể bạc hà. Khi cô bé tuột khỏi tay ông, Yeruldelgger ngã ngửa ra sau và nhìn thế giới bập bềnh chầm chậm xung quanh ông. Ngay trước khi bất tỉnh, ông thấy một con gấu đang vục mõm vào bụng người phụ nữ để ăn.
Ông lại mở mắt ra, bối rối trước cảm giác giống hệt như lúc đầu giấc mơ, nhưng theo chiều ngược lại. Ông bay lơ lưng dưới bầu trời rập rình chao đảo, và một người chăn cừu khoác bộ da gấu chìa tay cho ông để ông đứng dậy. Nhưng những ngón tay của người chăn cừu lại mọc vuốt dài đâm sâu vào hai cánh tay Yeruldelgger để buộc ông phải nhìn bầy sói của y xé xác con mình. Kushi khóc thét lên, gọi ông cầu cứu mà không hiểu. Yeruldelgger giật hai cánh tay ra khỏi bộ móng vuốt của gã chăn cừu và xua đuổi lũ sói bằng tiếng gầm thét cuồng dại kinh hoàng, nhưng Kushi đã không còn ở đó nữa. Chỉ còn lại con búp bê giữa một vũng máu, trên đó phản chiếu mặt trăng và một ngôi sao. Chính tiếng hét tuyệt vọng của Yeruldelgger đã làm Solongo bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng…
Cô ngồi bật dậy trên giường, như con rối bị cái lò xo quá căng kéo bật dậy, cả người ước sũng mồ hôi vì kinh hoàng, vùi mặt vào hai bàn tay để chờ cho nhịp thở bình thưởng trở lại. Trước cả khi bỏ hai bàn tay ra khỏi mặt, cô có cảm giác lạ lùng rằng cô chỉ có một mình trong lều, ấy thế nhưng lại có một ánh mắt vô cùng thanh khiết nhìn thấu qua cô. Hồi còn bé, đã hai lần Solongo cảm nhận thấy cùng cảm giác này. Một đêm giữa cơn sốt sau khi bị bỏng, và một buổi chiều lúc nhá nhem, khi mẹ cô qua đời ở nơi cách xa cô hàng nghìn kilomet.
Cô mở mắt ra và thấy vị tu sĩ ngồi ở chân giường mình, đang nhìn cô với về nhân từ rực rỡ.
Đó không phải là giấc mơ của cô đâu, cô gái,
ông giải thích bằng giọng thật khẽ vừa đủ nghe, giọng ông ngấm vào trái tim Solongo như một làn gió ấm mùa hè lúc hoàng hôn.
Cháu biết,
cô bình tâm lại đáp,.
và cháu biết ai gửi nó tới cho mình.
Không ai gửi nó tới cho cô cả. Giấc mơ không thuộc về những người mơ thấy nó hay những người giải nghĩa nó. Chúng chỉ là mối liên hệ vô hình giữa các linh hồn và những trái tim.
Cháu biết,
Solongo mỉm cười nhắc lại.
Chúng là những gì bị giấu kín trong chúng ta.
Hay trong những người chúng ta yêu quý,
người tu sĩ bổ sung.
Người chất chứa trong lòng tất cả những giày vò này đã đau khổ rất nhiều
Anh ấy còn sống chứ ạ?
Câu trả lời phụ thuộc vào cô, cô gái. Cô có tin anh ta đủ mạnh mẽ không?
Có,
Solongo đáp, hoàn toàn tin tưởng,.
cháu có tin.
Vậy thì tất cả phụ thuộc vào những gì anh ta sẽ làm từ giấc mơ này hoặc những gì cô có thể giúp để anh ta làm điều đó. Giờ hãy nhắm mắt vào, cô gái, và đừng nhìn ta rời đi.
Solongo nhắm mắt lại như hình ảnh người tu sĩ đã yêu cầu. Cô lắng nghe hồi lâu trái tim mình đập nhẹ nhàng và bình tâm trở lại. Khi cô mở mắt ra, hình ảnh người tu sĩ đã không còn ở đó nữa. Cô ngước mắt nhìn lên ô trống trên nóc lều. Ô trống tạo thành mảng trời đêm tròn xoe đầy sao, và cô thích hình dung, dù không hề tin vào điều đó, rằng linh hồn người tu sĩ đã bay qua đó.
Giờ cô đã biết chắc Yeruldelgger còn sống và đang ở đâu đó, được linh hồn các tu sĩ che chở. Cô cũng biết chỉ còn lại một mình cô trong lều, nghĩa là Gantulga và Saraa đã rời đi trong đêm. Cô không tìm cách kiểm tra. Solongo tin vào các linh hồn. Vào mối liên hệ giữa những con người ở cách xa nhau. Cô không tin vào những điều mê tín hay các thuật bói toán. Cô chỉ tin vào bí ẩn của những kết nối còn chưa được lý giải giữa những gì ở trong chúng ta và những gì chúng ta chưa biết. Rất nhiều hình ảnh trong cơn ác mộng đã nói với cô, và cô biết mình sẽ dễ dàng tìm ra ý nghĩa của chúng. Chỉ có hình ảnh thảo nguyên vỡ toác ra và sụt xuống sau lưng người đàn ông bế người phụ nữ đã chết là khiến cô băn khoăn. Mặt đất bị vỡ toang ra, và sợi dây chuyền xâu những chiếc răng trên cổ Kushi. Tại sao lại là mười bảy? Tại sao vô thức của Yeruldelgger lại muốn cô chú ý tới con số chính xác này?
Nhưng vẻ bình thản của vị tu sĩ, dù cho ông ta chỉ là một ảo ảnh, đã ngấm vào cô như thứ mật ong ấm áp. Cô ngả lưng nằm xuống, ánh mắt hướng lên các vì sao qua phần nóc để mở của căn lều, rồi buông mình vào một giấc ngủ dài ấm áp và nhẹ nhõm.