47 …để làm cả đám cười phá lên, cũng là để xin Oyun tha thứ.
-
Công Lý Thảo Nguyên
- Ian Manook
- 4286 chữ
- 2020-05-09 04:29:05
Số từ: 4266
Dịch giả: Lê Đình Chi
Công ty phát hành: Nhã Nam
Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Lao Động
Oyun không ngủ được mấy. Tối hôm trước, sau khi đưa Gantulga về chỗ Solongo và khe khẽ trò chuyện một chút với cô ngoài vườn để thú nhận với bác sĩ pháp y nỗi lo của mình về Yeruldelgger, cô lại lái chiếc Cube cũ kỹ của mình về phía Nam tới tận Đại lộ Hòa Bình. Sau đó, cô đánh lái về phía Đông theo đường Nalayh, rồi rẽ lên phía Bắc ngay sau khi ra khỏi thành phố theo hướng Shiligeen, đi theo con đường tới Terelj. Trên thực tế, Oulan-Bator trải rộng tới tận đó, và cô dừng xe chỉ sau chỗ rẽ có hai kilomet, ngay trước căn cứ quân sự cũ của Liên Xô ở quận 10. Em trai út của cô sống ở đó cùng vợ và ba đứa con, trong một khu lều được ngăn bằng những bờ rào gỗ đã bạc màu vì băng giá và ánh nắng. Oyun luôn cảm thấy trái tim nặng trĩu buồn phiền khi thấy căn lều trên khoảnh đất bé tẹo, bị nhốt giữa những bờ rào. Căn lều truyền thống bằng dạ phớt và gỗ dường như có vẻ ẩn dật và buồn rầu trong chốn giam cầm của nó như một con vật trong sở thú tồi tàn. Căn lều là con gái của thảo nguyên, cô tự nhủ, không ai được nhốt nó lại như thế. Những người đang núp ở đây còn tự vỗ về mình bằng ảo tưởng nào về cuộc khởi hành vĩ đại và những chuyến lang bạt vui vẻ nữa đây, trong khi họ đã bị găm chặt mãi mãi vào thủ đô với hy vọng duy nhất là sống sót được ở đó?
Theo truyền thống, Oyun đã mang tới một món quà hữu ích, và cô em dâu của cô đã mang ra mời cô một bát trà muối béo ngậy và nóng hổi đúng như mong đợi. Rồi nữ thanh tra trẻ nói cô tới vì chiếc mô tô bốn bánh, và em trai đi cùng cô ra ngoài. Chiếc xe được giấu dưới tấm vải bạt, và em trai cô nói làm vậy là vì bọn trẻ, để chúng không trèo lên xe nghịch. Khi nhìn em trai Oyun hiểu rằng cậu không dám thú nhận lý do thật là vì trộm, và cậu thấy xấu hổ trước cái mà tinh thần thảo nguyên đã biến thành ở khu dân nghèo này. Cô hiểu, và cho dù chiếc xe là của cô, còn cậu em chỉ giữ hộ, cô vẫn xin phép cậu mượn nó vài ngày. Cô đề nghị đổi lại sẽ để cậu em dùng chiếc Cube trong thời gian chiếc mô tô không ở đây. Nửa giờ sau, cô lên đường, cưỡi trên chiếc mô tô bốn bánh, trong lúc đó cô em dâu, bất chấp tuổi còn trẻ và khu vực tồi tệ cô đang sống, vẩy vài giọt sữa ra bốn phương trời để chúc phúc và cầu bình an cho chuyến đi của cô.
Oyun không quay về nhà mình. Cô chỉ quay về tới trung tâm thành phố, sau đó rẽ lên phía Bắc men theo sông Selbe. Ba kilomet sau khi rời khỏi quận 12 ở phía Bắc, cô dừng lại tại Nhà nghỉ Sukhbataar, một khách sạn nhỏ cô đã đặt phòng, nằm ngay đối diện với Nhà trẻ 109, trong một khu mà loạt căn nhà gỗ kiểu Nga đang bắt đầu thay thế những căn lều truyền thống.
Căn phòng vẫn còn theo kiểu Xô viết và Oyun tự hỏi kiểu khách thuê khó tin nào đã cho phép một khách sạn như nơi này còn sống sót. Đã quá muộn để tìm câu trả lời từ những người thuê phòng, tất cả đều đã ngủ, kể cả người gác đêm cũng chính là chủ nhà nghỉ. Ông ta thức giấc nhăn nhó khó chịu và càu nhàu thứ gì đó khó hiểu khi cô yêu cầu ông ta đảm bảo là chiếc mô tô bốn bánh của cô sẽ không gặp phải rủi ro nào. Rồi Oyun lấy chìa khóa lên căn phòng nhỏ ở tầng hai. Căn phòng ngột ngạt mùi ẩm mốc, mùi giường chiếu cũ và thuốc lá lưu cữu.
Qua cửa sổ, trong ánh sáng lờ mờ của vài ngọn đèn nê ông nằm rải rác, Oyun quan sát trong giây lát khu ngoại ô tẻ nhạt và vô hồn này, nơi những căn lều trong sân sau chỉ còn được dùng làm kho chứa hay xưởng thợ. Cô thấy tiếc vì đã không nghĩ đến chuyện mang theo trà nóng trong bình ủ rồi buông mình nằm xuống giường. Lò xo đệm giường kêu cót két, còn tấm đệm xẹp xuống mà chẳng buồn phồng lên trở lại. Cô rút súng ra khỏi thắt lưng và để trong tầm tay trên chiếc bàn đầu giường ọp ẹp, cạnh chiếc điện thoại di động.
Đã hai giờ sáng. Cô hy vọng có thể ngủ được ít nhất bốn năm tiếng trước khi người cung cấp tin của cô báo tin những chiếc mô tô bốn bánh của đám Tổ Đại Bàng khởi hành. Oyun bắt tréo hai tay kê dưới gáy cố ngủ mà không nghĩ tới Yeruldelgger.
Cô thức giấc vào sáng hôm sau mà không có ai gọi tới đánh thức. Trong ánh sáng mờ xỉn buổi sáng, căn phòng hiện ra trong mắt cô còn thê thảm hơn. Cô đi tới bên cửa sổ, vén tấm rèm xám lên để đưa mắt nhìn ra ngoài. Ngoại trừ khu trung tâm mới của Oulan-Bator và sự hoàn hảo vô tận của các thảo nguyên và những ngọn núi, Oyun vẫn thường tự hỏi tại sao Mông Cổ tươi đẹp của cô dường như cũng đổ nát đến thế. Khắp nơi, khi đi qua khu ngoại ô và làng mạc, cô luôn có cảm giác lạ lùng về sự từ bỏ trong cam chịu. Như thể cuộc sống hằng ngày của những con người tại đất nước mênh mông và kỳ vĩ này đã bó chặt trong một hiện tại cằn cỗi với tham vọng duy nhất là sống sót qua từng ngày. Cô không thể nói chắc bên trong đất nước này là một công trường bị bỏ hoang, hay một công trình xây dựng đang đổ nát dần. Và cô luôn giữ cảm giác kỳ lạ về một quá khứ và một tương lai không sự sống đã bỏ những con người khốn khổ lại trong một hiện tại không tham vọng, dựng nên từ những hy vọng nhỏ nhoi hằng ngày. Hay những nỗi tuyệt vọng nhỏ nhoi…
Chẳng có gì được phục vụ sẵn cho bữa sáng. Người chủ khách sạn, cũng là người đàn ông cô đánh thức đêm qua và giờ đang ngủ trên ghế xô pha làm luôn nhiệm vụ trông tiền sảnh, cau có chỉ cho cô con đường tới thiền viện Dambadarjaalin, quanh đó cô sẽ tìm thấy mấy gian quán lụp xụp để uống một cốc trà muối nóng và ăn bánh rán. Oyun đi chiếc mô tô bốn bánh tới đó. Cô chưa bao giờ ghé thăm thiền viện mà cô vẫn hay nghe nhắc đến tên này. Một quỹ mang tên của thiền viện đang tiến hành vận động đổi mới nghệ thuật tôn giáo truyền thống trên toàn quốc.
Cô tới theo góc Đông Nam của bức tường bao khuôn viên rộng lớn. Lối vào chính, mở về phía Nam trong khuôn viên thiền viện, không còn được sử dụng. Cô chạy xe dọc theo bức tường tới tận chỗ cánh cổng mở cho khách tới thăm, nhưng không tìm thấy nơi nào để nạp năng lượng. Cô vòng lại để quay về ngã tư, chỗ góc của bức tường bao khuôn viên mà cô đã thấy có mấy quán hàng. Ba bốn cái bẫy dành cho khách du lịch lòe loẹt những lời chào mời và các biển quảng cáo. Phía trước một quán trong số đó là hàng hiên nhỏ có ba cái bàn đặt dưới đám ô Coca-Cola. Oyun đỗ xe sát một trong mấy cái bàn, vừa ngồi xuống vừa nhìn một chiếc xe khách to đùng sang trọng đầy ắp khách du lịch Trung Quốc chán ngán và ngạo mạn đang lắc lư tiến lại trên mặt đường nhựa đã hư hỏng.
Cô muốn gì?
Người đàn bà không rõ tuổi tác, dáng vẻ kỳ dị trông dễ mến như mụ dì ghẻ.
Một cốc trà bơ, bánh mì, kem và mứt việt quất đen.
Cô nghĩ cô đang ở đâu hả?
Ở Mông Cổ, không phải vậy sao?
Tôi không có mấy món đó!
Thế à? Vậy bà có gì?
Kem ốc quế, sô cô la thanh, và nước ngọt có ga.
Đó đâu phải thực đơn cho bữa sáng!
Đó là tất cả những gì tôi có.
Tôi ngạc nhiên đấy. Vậy bà đã ăn sáng bằng gì vậy?
Trà muối, bánh mì, kem và mứt việt quất đen.
Đấy, bà thấy đấy!
Phải, nhưng mấy thứ đó là dành cho tôi, không phải cho cô.
Sao vậy? Vì tôi là khách du lịch ư?
Không, vì cô lang thang với cái thứ kia!
người phụ nữ vừa nói vừa hất hàm đầy khó chịu và khinh bỉ về phía chiếc xe của Oyun.
Vì cái mô tô bốn bánh của tôi sao?
Vì cả đám du côn của cô. Thấy các người ở đây chẳng bao giờ là chuyện hay cho buôn bán cả.
Oyun ngồi thắng người lên, đột nhiên cảm thấy quan tâm, và dẹp sang bên giọng nói mỉa mai và dửng dưng mà cô đã chọn để đối đầu với người phụ nữ.
Em không thuộc về băng nhóm nào cả,
cô mỉm cười nói.
Em đi một mình. Chị đang nói về đám du côn nào thế?
Về đám chó sói mỗi năm lại nhiều lần tới trại của chúng ở quá lên phía Bắc một chút và khoái chí với trò hù dọa mọi người.
Chị biết chúng sao?
Phải. Chúng làm mọi thứ chúng muốn khi đặt chân tới nơi nào đó. Năm ngoái, chúng đã đánh chồng tôi nhừ tử. Khi ông ấy đi trình báo cảnh sát, cảnh sát lại nện ông ấy nhừ tử. Không ai dám động vào chúng và thậm chí chúng còn chẳng tôn trọng cả thiền viện.
Chị nghe này, em chẳng dính dáng gì tới chúng cả và em đang đói. Thế nên chị làm ơn chuẩn bị cho em những thứ em đã gọi đi. Nếu chị muốn, em sẽ ăn ở trong kia để các khách du lịch không nhìn thấy. Bây giờ em sẽ thử nói chuyện với một người trong thiền viện. Em sẽ quay lại nhanh thôi. Em để cái mô tô của em lại đây, được chứ?
Người phụ nữ không trả lời, song Oyun hiểu chị ta chấp nhận. Nữ thanh tra trẻ đứng dậy đi về phía lối vào thiền viện. Giữa khu vườn rộng đầy cỏ trơ trụi và cây khô queo, cô đi qua giữa bốn cái chòi truyền thống nhỏ đứng yên như những lính gác trước khi tới tòa nhà cao rộng màu trắng hình chữ U có khu vườn bên trong vàng úa được chắn bởi một hành lang có cột chống đồ sộ. Trong hành lang, cô thấy một tu sĩ nhập môn trẻ, cô nói với cậu ta muốn được nói chuyện với tu sĩ phụ trách. Cô chờ một lúc, rồi một người đàn ông khó đoán tuổi thong thả bước tới gặp cô.
Tôi muốn hỏi thầy những gì thầy biết về nhóm người đi mô tô có vẻ khiến dân trong vùng sợ hãi.
Cô muốn biết gì?
Người ta nói rằng bọn họ không tôn trọng thiền viện, có đúng vậy không?
Đúng thế. Bọn họ gây ồn ào mất trật tự, giễu cợt các tu sĩ mới nhập môn và bám theo khi gặp họ ở bên ngoài, họ hất đổ đồ cúng lễ trong các khu vườn, và hè năm ngoái họ đã viết đầy khẩu hiệu lên bức tường phía Bắc, nơi không có cổng.
Khẩu hiệu kiểu gì ạ?
Oyun vừa hỏi vừa bước đi bên vị tu sĩ già.
Những khẩu hiệu về vinh quang của nước Mông Cổ vĩnh cửu, những lời kêu gọi của Thành Cát Tư Hãn vĩ đại, mà họ gọi là Người Dẫn Đường, rồi những biểu tượng pháp sư, những hình đầu sói, những con hươu và đại bàng…
Nhưng tại sao bọn họ lại gây chuyện với các thầy, với thiền viện? Các thầy chẳng phải là biểu tượng của sự đổi mới tôn giáo quốc gia sao?
Với họ thì không, cô gái, với họ thì không. Trong mắt họ, Phật giáo, do tính bất bạo lực, là sự yếu đuối. Bọn họ chê trách chúng tôi đã làm yếu đi nhiệt huyết chiến binh của quốc gia, là nguồn gốc gây suy tàn đế chế Đại Hãn, và vì chúng tôi đã để mặc mình cho chế độ trước tàn sát mà không cầm vũ khí kháng cự. Với họ, chúng tôi là giặc nội xâm.
Oyun rất quý trọng các tu sĩ vì điều mà họ đại diện trong mối liên hệ với quá khứ. Cô cũng biết mạng lưới rất đặc biệt mà họ duy trì trên khắp cả nước, không chỉ giữa các thiền viện mà giữa cả gia đình các tu sĩ nhập môn với đệ tử họ tiếp nhận.
Người ta kể là có một nhóm thỉnh thoảng lại tụ tập ở quá lên về phía Bắc. Thầy có biết bọn họ ở đâu không?
Có. Người ta có nhắc đến một khu trại trong rừng cách đây hai mươi kilomet, về phía Sanzai, gần nguồn sông Selbe. Đi mười kilomet từ đây, đến chỗ con đường dẫn lên phía Bắc tách ra một nhánh chạy về phía Tây trong một ngôi làng, đối diện với tòa nhà nhỏ màu xanh lục, cô hãy đi thẳng theo lối mòn, cho tới khi không còn thấy sông Selbe bên tay trái nữa. Khu trại của họ ở đó, bên tay phải cô, nằm sâu trong rừng khoảng một hai kilomet.
Cảm ơn thầy,
Oyun nói và kính cẩn chào từ biệt vị tu sĩ.
Với một cảnh sát thì cô quá trẻ và đẹp đấy,
lúc đó vị tu sĩ nói với chút lém lỉnh.
Với một tu sĩ thì thầy quá tinh mắt và khéo nói với phụ nữ đấy,
cô mỉm cười đáp lại.
Cô rời khu vườn qua cổng phía Nam, để chiêm ngưỡng khuôn viên thiền viện trong khi trở ra, và tới ăn sáng ở chỗ người phụ nữ dưới hiên, chị này đón cô vào chỗ của mình, ở phần sau cửa hàng ngổn ngang lộn xộn. Cô khoan khoái thưởng thức một lát bánh mì mới thật to phết thật đầy thứ kem từ sữa của bò yak, trên đó lại thêm một lớp mứt việt quất đen óng ánh, vừa đủ ngọt. Rồi cô uống trà, từ biệt người phụ nữ và trả tiền chị ta hậu hĩnh, cưỡi lên chiếc mô tô bốn bánh và lên đường cho tới con đường nhánh nối vào con đường dẫn lên phía Bắc.
Cô vừa tới đó thì điện thoại đổ chuông. Màn hình hiển thị tên một trong những người cung cấp tin cho cô, và cô dừng xe lại để trả lời.
Chúng vừa xuất phát. Một tá, trên tám chiếc mô tô bốn bánh.
OK, cảm ơn.
Đợi chút, một nhóm đã xuất phát sớm hơn sáng nay, theo những gì tôi nghe nói. Tôi không biết nhóm đó có bao nhiêu người. Lúc đấy tôi vẫn chưa có mặt.
Được rồi.
Oyun, tôi không thể biết…
OK, ok, tôi hiểu, đừng lo, không có vấn đề gì đâu.
Cô chắc chứ?
Tôi chắc. Tôi ngắt máy đây, tôi phải đi rồi.
Cô suy nghĩ về tình hình trước khi đi tiếp. Nếu nhóm đó khởi hành từ sáng sớm, có lẽ giờ này đã tới nơi rồi. Nhóm này có lẽ đã đi qua trong lúc cô ở trong thiền viện hoặc khi cô đang ăn sáng. Dù thế nào đi nữa, việc này cũng không làm thay đổi gì kế hoạch của cô. Cô đi tiếp theo con đường dẫn lên phía Bắc cho tới chỗ rẽ mà vị tu sĩ đã chỉ. Cô trông thấy ngôi nhà màu xanh lục và con đường ngoặt về hướng Tây bên tay trái mình, còn con đường đất khấp khểnh tiếp tục chạy thẳng tới Sanzai.
Tuy vậy, vì lý do an toàn, cô quyết định đợi đám du đãng kia trước chỗ rẽ để đảm bảo không bỏ qua mất chúng. Cô quanh ra sau để tìm một chỗ thích hợp, rồi quay xe để lại chạy lên mạn Bắc. Hai mươi mét trước chỗ rẻ, cô dừng lại bên phải đường, ngang một tòa nhà đồng quê kiểu Nga khá lớn có mái màu xanh lam. Chỗ này quả là hoàn hảo.
Cô xuống khỏi chiếc mô tô bốn bánh, quỳ gối cạnh bánh sau bên trái rồi xì hơi. Trong lúc chờ đám kia tới, cô đã phải từ chối sự giúp đỡ của ba gã bợm rượu sống gần đó mò đến sau khi kháo nhau về một cô gái đẹp hỏng xe trước ngôi nhà mái xanh.
Một giờ sau, đám người đi mô tô tới. Chúng chạy xe thành nhóm, tất cả đèn pha bật sáng dù đang là ban ngày, đầu để trần, giữa một đám bụi cuốn lên mù mịt. Cô đứng bật dậy, và từ xa nhất có thể, bắt đầu nhảy lên tại chỗ và vung vẩy hai tay làm điệu bộ cầu cứu trong tuyệt vọng. Một cô gái trẻ với chiếc mô tô bốn bánh, đám này không thể không để ý tôi cô. Một phút sau, cả đám vây quanh cô trong tiếng gầm của động cơ và những lời giễu cợt đậm chất giới tính. Cô chọn cách tảng lờ chúng và chỉ nói với gã có vẻ là thủ lĩnh của đám này. Cô giải thích với hắn là cô bị xịt lốp sau và không có đồ sửa. Gã này cười giễu chiếc Kymco Green Line 400 MXU của cô. Một cỗ máy Trung Quốc hạng bét chỉ dáng đi xén cỏ!
Đợi đã, anh ngồi trên cái máy kéo Yankee của anh để chế giễu tôi đấy à?
Oyun khiêu khích gã.
Cô đùa chắc, cô em! Chẳng lẽ cô em chưa bao giờ thấy một chiếc Arctic Cat trong đời à?
Anh nói là một ‘con mèo’ cơ đấy! Một con bê thì có! Nói cho tôi biết anh đi đâu, và tôi sẽ đợi anh trước cửa. Có thể anh sẽ được một nụ hôn nếu không đến quá trễ!
Thái độ ngạo mạn của Oyun cù đúng cơn cười cợt đậm chất hãnh diện đàn ông của cả bọn. Vài gã đã xoay ra cá cược, đặt cược rằng cô gái sẽ thắng để khiêu khích gã nọ. Phật ý nhưng vẫn tỏ ra không nao núng, gã lấy một hộp chữa lốp từ túi đeo ra rồi ném cho Oyun, cô bắt lấy với về bình thản và khiêu khích.
Sửa lại lốp của cô em đi rồi cố mà bám theo bọn anh nếu cô em có thể,
gã vừa nói vừa khởi động.
Nhưng dù sao cũng nói cho tôi biết địa điểm phòng khi tôi buộc phải đợi anh.
Thẳng về phía Bắc. Một bức tường lớn chắn ngang đường ở lối ra khỏi Sanzai. Bọn anh sẽ không chờ cô em lâu hơn một giờ đâu đấy!
Cả nhóm khởi động trong tràng âm thanh giòn giã của động cơ và những tiếng cười giễu cợt. Oyun bơm lốp xe bằng chiếc bơm cô mang theo rồi lập tức đuổi theo họ. Cô đuổi kịp đám này chỉ sau vài phút. Chiếc Kymco Trung Quốc của cô cũng có công suất hai mươi mã lực như chiếc Arctic Cat, nhưng nhẹ hơn năm mươi ki lô gam so với khối lượng ba trăm ba mươi ki lô gam của chiếc xe Mỹ. Lợi thế này, cùng với chênh lệch cân nặng giũa Oyun và gã Quốc xã mới phì nộn vì bia và bánh rán đã không cho gã khốn khổ này có một cơ may nào. Gã chứng kiến cô gái trẻ vượt qua rồi bỏ xa mà không thể phản ứng gì, trước những lời giễu cợt của đồng bọn. Đó là chưa kể việc cả đám đều thấy cô gái có vẻ là một tay lái đáng nể.
Đi xa thêm ba kilomet, Oyun gặp một dải tường có vẻ như chắn ngang con đường. Dù vậy cô cũng lưu tâm không phô trương sớm quá. Khi bọn họ bắt kịp cô, cả nhóm thận trong im lặng quan sát và chờ phản ứng của gã thủ lĩnh. Cô không xuống khỏi xe để không làm hắn bẻ mặt thái quá một cách vô ích, và cũng chưa tắt máy để có thể phản ứng trong mọi tình huống. Gã nọ lái chiếc mô tô của hắn tới lại gần xe của cô, và cũng không tắt máy.
Không tệ. Đi theo bọn anh nào. Ở nơi chúng ta tới, chúng ta có thể so tài trên cùng loại xe và khi đó để xem ai là tay lái cừ hơn.
Tôi hy vọng không phải là mấy cục sắt Mỹ nặng trịch này!
Không đâu,
gã kia đáp,
là xe Hàn Quốc. Chỉ toàn xe Hàn Quốc.
Hoan hô!
Oyun thầm tự chúc mừng mình trong khi ra hiệu với gã kia là cô sẽ đi vào hàng của nhóm để theo sau hắn.
• • •
Bức tường là một hàng rào dài chắn ngang cảnh vật theo cách không thể lý giải nổi, còn con đường đi xuyên qua nó như qua một cái cổng. Nhóm người phóng xe qua đó và tiếp tục đi lên phía Bắc, vượt qua hơn một kilomet nữa cho tới khi gặp đoạn đường đất ngắn chạy sâu vào khu rừng bên tay phải. Đi thêm ba mươi mét, bọn họ tới một trảng trống rộng. Tại đó đã có năm chiếc mô tô bốn bánh đậu gần lối vào. Ở bên trái, Oyun thấy hai ngôi nhà gỗ dài nhô cao trên trảng trống thoai thoải. Một trong hai ngôi nhà không có cửa sổ, trông giống như nhà kho hay nhà xưởng. Ngôi nhà còn lại có bề ngoài giống căn nhà ăn tập thể. Phía đối diện, dưới các tán cây, cô thấy bốn căn lán nhỏ đơn sơ đằng sau một căn lều cổ truyền dựng trên nền bằng bê tông. Ở khắp nơi, cô thấy những vết hằn sâu hướng về nơi có vẻ là điểm bắt đầu của một đường đua địa hình cho đám mô tô bốn bánh.
Giữa trảng trống, quanh một đống lửa củi lớn, có một nhóm đàn ông đang ngồi uống bia. Cả nhóm đứng dậy chào những người mới đến như những chiến binh thắng trận chào đón đồng đội hậu quân đến sau. Một thân cây thông rụng lá đã bị xé ra thành bốn khúc làm ghế ngồi. Khi Oyun đi vòng quanh đống lửa để thỏa mãn trí tò mò của đám đàn ông và nhìn thấy cậu nhóc, cô giả vờ bị vấp để che giấu nỗi hoảng hốt.
Này, cô em, cẩn thận! Đừng có làm mình gãy chân như Tim Thép đấy…
Tim Thép? Các anh gọi một thằng nhóc thế này là Tim Thép à?
Oyun vừa đáp vừa ném ánh mắt dữ dằn về phía Gantulga, lúc đó đang chống đôi nạng, chỗ bó bột được trang trí bằng những hình thập ngoặc.
Này, nhẹ nhàng với người hùng may mắn của bọn anh chứ, cô em. Chàng trai trẻ này đã dám quát bọn Trung Quốc đấy. Cậu ấy là thành viên trong đám bọn anh!
Anh nói thì hay rồi!
cô buông lời, cố trấn tĩnh lại sau cơn bất ngờ.
Mấy cậu nhóc không phải thứ tôi quan tâm. Đừng mong tôi sẽ thay tã cho cậu ta! Tốt hơn là cho tôi xem mấy cái xe đạp của anh đi!
Gã này vừa cười phá lên vừa dẫn Oyun về phía căn nhà gỗ không cửa số. Trong lúc hắn ba hoa với cô về những chiếc mô tô bốn bánh cô sắp sửa trông thấy, Oyun cố nắm bắt tình hình mới. Sự có mặt của Gantulga, ở trạng thái què dở, đã làm thay đổi hết kế hoạch của cô. Hay nói đúng hơn là làm thay đổi tình thế, vì nói đến kế hoạch thì quả tình cô vẫn chưa nghĩ ra được gì nhiều trong lúc tìm cách lọt vào khu trại. Ngoại trừ trông đợi vận may và gặp được đúng chiếc mô tô cần tìm.
Này, Tim Thép, anh sẽ có một cuộc thì nho nhỏ với người đẹp đây. Chuẩn bị một chai bia cho người thắng cuộc đi!
Và một chai bia cho người đẹp nữa!
Gantulga gào to để làm cả đám cười phá lên, cũng là để xin Oyun tha thứ.