53 …phải bắt đầu từ thằng nhóc…
-
Công Lý Thảo Nguyên
- Ian Manook
- 1675 chữ
- 2020-05-09 04:29:07
Số từ: 1657
Dịch giả: Lê Đình Chi
Công ty phát hành: Nhã Nam
Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Lao Động
Chuyện xảy ra thế nào?
Mickey hỏi, khuôn mặt phờ phạc sau một đêm đầy lo sợ.
Có kẻ đã bắn cô ấy!
Yeruldelgger đáp.
Ôi, chết tiệt! Cô ấy chết rồi sao?
Không…
Không à?
Không, cô ấy đang hôn mê…
Mickey tới bệnh viện từ sáng sớm. Yeruldelgger đã ở đó cả đêm, nhưng viên đại úy thấy ông bình tĩnh đến mức đáng ngạc nhiên với một cảnh sát có cộng sự vừa bị bắn.
Cô ấy có nói gì về kẻ đã bắn mình không?
Mickey lo ngại hỏi.
Cô ấy đang hôn mê, tôi đã nói với anh rồi!
Phải, nhưng trước đó? Cô ấy có nói gì trước khi hôn mê không? Cô ấy có kịp cung cấp manh mối gì với những người tới giúp không?
Những người tới giúp chính là tôi! Tôi đã tận mắt thấy gã khốn đó bắn cô ấy trong ánh sáng đèn pha của xe mình. Tôi ở ngay đằng sau hắn.
Anh đã ở đó! Anh đã thấy hắn à? Anh đã thấy hắn! Anh có gì không?
Không… Tôi đã có thể đuổi theo hắn, nhưng cậu nhóc đã đâm sầm vào xe tôi với cái xe đạp của nó.
Cậu nhóc ư? Cậu nhóc nào thế? Chúng ta có một nhân chứng à?
Không, thằng bé nói kẻ bắn cô ấy đứng ngược luồng sáng từ đèn pha và nó chẳng thấy được gì cả.
Thật không may!
Mickey thở dài, đột nhiên trở nên bình tĩnh hơn.
Các bác sĩ nói sao về Oyun?
Dự đoán là nguy hiểm đến tính mạng…
Khỉ thật, tôi thật sự rất tiếc cho anh, Yeruldelgger…
Cảm ơn. Thế còn anh có gì trên đó?
Một mớ hỗn độn kinh hoàng. Một đám ngu ngốc say xỉn đã làm bén lửa vào nhà để mô tô bốn bánh của bọn chúng và làm tất cả nổ tung. Có năm người chết. Tôi tự hỏi Oyun tới đó làm gì.
Thế là sao?
Người ta cho tôi biết cô ấy bị bắn trên con đường dẫn tới khu trại đó, phải không?
À thế à? Tôi lại có cảm giác là cô ấy từ đó quay về…
Anh đã thấy cô ấy từ khu trại đó quay về à?
Không, cô ấy và kẻ bắn cô ấy đang ở giữa đường. Hắn đi về phía khu trại, còn cô ấy thì tôi không biết. Tôi chỉ có cảm giác là…
Rất tiếc. Không có dấu vết nào của cô ấy ở đó cả. Tôi đã kiểm tra rất kỹ lưỡng. Có vẻ đó là một cuộc vui chơi của đám đàn ông. Nếu cô ấy định tới đó, vậy thì cô ấy đã bị bắn trước khi đến nơi.
Yeruldelgger nhìn thẳng vào mắt Mickey. Thật lâu…
Anh giải thích chuyện này thế nào?
ông hỏi.
Tôi chẳng biết gì cả. Tôi tới nơi trong đêm, khoảng hai giờ sau vụ nổ. Đúng là có một chiếc mô tô bốn bánh bị hỏng nằm trên đường ở cách khu trại một kilomet, nhưng may là tôi không quệt phải. Sau đó tôi bị cuốn vào cuộc điều tra. Anh biết tôi muốn nói gì rồi đấy: năm người chết, anh bạn! Đến lúc sáng sớm, trên đường quay về Oulan-Bator, tôi mới dừng lại gần chỗ chiếc mô tô nằm trên đường. Tôi đã nghĩ tới một cú ngã. Một trong đám đó chạy trốn khỏi vụ nổ, hoặc một gã đã đi làm những trò ngu ngốc cả ngày rồi cuốc bộ về trại sau khi chè chén. Tôi không thể ngờ là có ai đó bị bắn ở chỗ đó, lại càng không nghĩ đó là Oyun. Chỉ đến khi về tới sở tôi mới biết chuyện đã xảy ra với cô ấy ở đó.
Anh đã quay lại đó chưa?
Đâu cơ, quay lại sở hả?
Không, chỗ đó!
Không, tôi kiệt sức rồi. Tôi đã định sẽ tới đó sau, trong ngày hôm nay.
Thế khi dừng xe gần chiếc mô tô, anh có thu thập được manh mối nào không? Bất cứ thứ gì, một vỏ đạn chẳng hạn?
Vỏ đạn à? Không, tại sao lại là một vỏ đạn? Anh đã nhặt được một cái à?
Không. Tôi chẳng thể thấy gì hết, lúc đó tối om…
Có thể dưới ánh đèn pha chăng?
Mickey, lúc đó tôi đang bế trên tay Oyun với một viên đạn trong tim!
Phải, phải, đúng vậy!
Hai người im lặng một lát, trong khoảng thời gian đó viên đại úy, đầy nghi ngờ, không rời mắt khỏi Yeruldelgger.
Dù sao cũng thật tình cờ đến khó tin khi anh lại đi qua chỗ đó giữa lúc đêm hôm,
cuối cùng hắn lên tiếng.
Chẳng có gì tình cờ ở đây cả, Mickey. Trong suốt thời gian tôi vắng mặt, Oyun đã gửi tin nhắn vào điện thoại di động của tôi để báo cho tôi biết tất cả những gì cô ấy làm. Tin nhắn cuối cùng cho biết cô ấy tới chỗ khu trại để điều tra về một đám Quốc xã mới.
Trong khuôn khổ cuộc điều tra nào vậy?
Mickey lo ngại hỏi.
Tôi đoán là vụ mấy người Trung Quốc,
ông nói dối.
Tôi không hiểu cô ấy định tìm gì ở chỗ mấy gã này. Đó chỉ là một nhóm dân tộc cực đoan ngớ ngẩn. Khi xem xét cách tổ chức và dàn dựng hiện trường tỉ mỉ trong vụ án mấy người Trung Quốc với cách lũ ngu đần đó xoay xở để tự làm nổ tung mọi thứ lên, tôi tự hỏi liệu Oyun có thể thiết lập được mối liên hệ nào giữa chúng với vụ án kia chứ.
Tôi chịu,
Yeruldelgger thở dài đáp.
Oyun hẳn sẽ nói cho tôi biết, nhưng có kẻ đã bắn cô ấy trước.
Về chuyện này,
Mickey chen vào,.
chắc anh còn nhớ tôi đã rút anh ra khỏi tất cả các cuộc điều tra anh phụ trách, và anh đang ở vào tình trạng sắp bị đuổi việc. Anh vẫn nhớ, phải không nào?
Tất nhiên là tôi còn nhớ…
Vậy thì anh làm quái gì trên đó và anh đã đi đâu suốt mười ngày hả?
Ở trên đó, thì chỉ là để hỗ trợ hậu cần cho cộng sự của tôi. Còn mười ngày, đó là giai đoạn lấy lại sinh lực cho bản thân…
Phải rồi,
Mickey cáu gắt và không hề tin,.
dù thế nào đi nữa anh cũng đứng ngoài tất cả chuyện này, hiểu chưa? Tôi chịu trách nhiệm bảo vệ Oyun.
Bảo vệ cô ấy à? Anh nghĩ cô ấy cần được bảo vệ?
Nghe đây, có kẻ nào đó đã tới tận trên đó để bắn một phát đạn vào tim cô ấy, và cô ấy không chết. Và nếu anh và thằng nhóc kia không hề thấy gì, thì hẳn cô ấy đã thấy tận mặt kẻ bắn mình. Vậy anh cược bao nhiêu là hắn sẽ tìm cách hoàn tất công việc hả?
Anh có lý, nhưng đừng bận tâm về chuyện này. Việc bảo vệ Oyun, tôi sẽ lo!
Không đời nào!
Mickey đáp.
Anh biến ngay. Anh gần như đã không còn là cảnh sát nữa, vì thế tôi không muốn thấy mặt anh tại bất cứ hiện trường vụ án nào, hay ở cách một nạn nhân hay một nhân chứng dưới một trăm mét. Hiểu chưa hả?
Xéo đi, Sukhbataar, việc bảo vệ Oyun, cho dù nếu không phải do tôi đảm nhiệm, thì tôi cũng là người tổ chức nó, dù anh có muốn hay không! Mặt khác, họ cũng đã ở đây rồi…
Mickey đưa mắt nhìn theo ánh mắt vị cảnh sát trưởng và ngạc nhiên khi thấy hai tu sĩ đi về phía họ. Yeruldelgger chào Nerguii
với tất cả thái độ kính trọng xứng đáng với địa vị của vị này, và cũng bày tỏ sự vị nể với người đệ tử mới nhập môn đi tháp tùng vị tu sĩ. Ông chỉ cho họ phòng của Oyun, và hai vị khách lặng lẽ đi đến đó. Vị Nerguii
bước vào, ngồi thẳng người trên cái ghế kim loại tồi tàn gần đầu giường, Oyun đang nằm bất tỉnh, người nối chằng chịt với loạt đường ống và dây dẫn.
Đúng là anh hóa điên mất rồi, Yeruldelgger tội nghiệp,
viên đại úy lắc đầu thở dài khi thấy hai vị tu sĩ gầy gò chân đất khoác tấm áo cà sa vàng.
Lại còn trò xiếc gì thế này nữa?
Họ sẽ trông nom thân thể và linh hồn cô ấy. Dù cô ấy chết hay tỉnh lại, họ sẽ luôn ở đó,
Yeruldelgger giải thích trong lúc đi xa dần.
Này, đợi đã! Anh định đi đâu thế hả?
Anh chẳng nói với tôi rồi còn gì, Mickey. Không được lại gần một nạn nhân hay một nhân chứng dưới một trăm mét. Tôi về nhà.
Anh về nhà hả? Cứ thế này mà về à? Thế còn Oyun?
Với anh và hai vị tu sĩ, cô ấy đã ở trong tay những người đáng tin cậy rồi, phải không nào?
Mickey nhìn ông đi xa dần mà không biết nên nghĩ gì. Đúng là một kẻ có khiếu làm tất cả mọi người phải bất ngờ. Liệu tay này có đánh hơi thấy gì từ Oyun không? Tại sao gã lại không nói gì về vụ cưỡng bức? Và hắn, liệu hắn có tự hại mình trong lúc nói chuyện với tay này không? Liệu có phải hắn đã tự phản bội mình không? Liệu hắn… Trời ạ, còn thằng nhóc nữa! Hắn sẽ phải khử cả thằng nhóc bên cạnh Oyun. Và bởi lúc này cô ta chưa thể nói được vì đang hôn mê, hắn phải bắt đầu từ thằng nhóc…