54 …ông thì thầm: ‘Cảm ơn em’ rồi ôm chặt lấy cô.
-
Công Lý Thảo Nguyên
- Ian Manook
- 1385 chữ
- 2020-05-09 04:29:07
Số từ: 1367
Dịch giả: Lê Đình Chi
Công ty phát hành: Nhã Nam
Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Lao Động
Anh xin lỗi, Yeruldelgger khẽ nói…
Về cái gì cơ?
Solongo hỏi, và câu hỏi của cô không phải là lời tha thứ, mà giống như sự ngao ngán trước bản danh sách dài những điều mà người bạn của cô có thể thực sự cảm thấy có lỗi.
Về tất cả những gì đã xảy ra. Về Oyun, về sự vắng mặt của anh…
Ông đã tới nhà Solongo sau khi rời bệnh viện. Cô không có nhà mà bị cuốn vào công việc. Ông đã để lại lời nhắn và đợi cô. Ông ngồi xuống sàn gỗ của căn lều rộng rãi, tựa người vào chiếc giường kê dưới bảng tuần hoàn các nguyên tố tạo nên thế giới, hai chân duỗi dài, cẩn thận tránh chĩa hai bàn chân về phía bếp lò ở giữa lều để không xúc phạm linh hồn của tất cả những ai đã sống ở đây trước ông, và ông mỉm cười. Ông mỉm cười vì hạnh phúc tìm được nơi trú ẩn trong cơn bão tố, vì mùi hương của cuộc sống đang tràn ngập trong ông giữa những ngày chết chóc này, vì những mối liên hệ không thể hủy hoại từ giờ trở đi sẽ gắn bỏ ông với Solongo, Oyun, Gantulga, với vị Nerguii
, với những người tu sĩ mới nhập môn, và thậm chí có thể cả với Saraa nữa. Trong mấy ngày ở thiền viện, ông đã đánh mất cơn giận dữ và tìm thấy lại sức mạnh. Người ta không thể học hỏi một mình, và đối thủ cũng là một cộng sự. Sức mạnh của đối thủ làm nên sức mạnh của chúng ta, thứ sức mạnh làm tiêu tan đi những gì mà cơn giận dữ chỉ việc mang đi. Làm thế nào ông lại có thể xa rời chân lý của khai sáng đến thế? Ông hy vọng ngày hôm nay đã tìm lại được kho báu nội tâm quý giá này. Tìm cách cảm nhận ngang với suy ngẫm. Tránh những cuộc đấu vô ích, vốn chỉ là bằng chứng cho sự thiếu hiệu quả của tất cả những thứ khác, song không bao giờ lùi bước một khi đã vào trận. Luôn tiến lên, không giận dữ, luôn luôn theo nhịp điệu của mình. Duy trì sức mạnh. Không tìm cách né tránh các đòn tấn công bằng cách lùi bước, mà luôn tiến tới phía đối thủ và né đòn. Xuyên thủng đòn tấn công của kẻ thù thay vì tự mình ra đòn. Làm sao ông lại có thể quên tất cả những điều đó chứ? Cơn giận dữ nào đã có thể làm sự nhìn nhận của ông về chính mình bị sai nhiều đi như thế chứ? Yeruldelgger biết nó quá rõ: chính là cái chết của Kushi. Khi dập tắt nét ngây thơ của đứa con gái ông yêu quý, những kẻ thủ ác đã đập nát sự an tĩnh trong tâm hồn ông, và ông đã hướng tới sự báo thù. Đối diện với thất bại trong cuộc điều tra của mình, cuối cùng ông đã tự trả thù chính bản thân vì không thể trả thù cho cô con gái bé bỏng. Nhưng giờ ông không còn giận dữ nữa. Không còn chút khao khát báo thù nào. Dù là cho Kushi, cho Saraa hay cho Oyun. Ông chỉ còn sống trong bổn phận riêng tư, tĩnh lặng, bình thản là đoạt đi sinh mạng những kẻ đã cướp đi, hay tìm cách cướp đi, tính mạng những người ông yêu quý. Và chính sự viên mãn trọn vẹn này khiến ông vẫn còn mỉm cười khi, rất lâu sau đó, Solongo quay về và bắt gặp ông.
Với em anh không hề vắng mặt,
cô nói trong khi quỳ gối ngồi xuống bên ông, hôn lên trán ông,.
em đã chia sẻ một trong những giấc mơ của anh, và một tu sĩ đã hiện ra để báo cho em biết anh vẫn còn sống.
Anh biết, anh đã cảm nhận được sự hiện diện ấm áp của em trong cơn ác mộng ghê rợn đó. Vị Nerguii
những giấc mơ không phải là tiên tri, chúng chỉ là sự tái hiện lộn xộn những gì chúng ta giấu kín trong tâm khảm chính mình.
Vậy là anh đã quay lại thiền viện?
Phải, việc đó đột nhiên hiện ra với anh như một điều hiển nhiên, và anh tin cả họ cũng tìm kiếm anh. Anh đã quên hết những gì họ đã dạy mình. Họ đã giữ anh lại trong thời gian cần thiết để anh học hỏi trở lại. May thay, những gì Nerguii
dạy dỗ không bao giờ biến mất. Chúng ta có thể vùi lấp nó, vờ như không biết đến hay lãng quên nó, nhưng nó vĩnh viễn ở trong ta. Anh đã cần đến mười ngày đó để tìm lại chính mình và hiểu vì sao Erdenbat tìm cách giết anh.
Erdenbat đã tìm cách giết anh sao?
Phải, anh tin chắc là thế, và cần tìm ra hình ảnh ông ta trong giấc mơ của anh. Nhưng sự đe dọa của ông ta lại tốt cho anh. Đột nhiên anh hiểu ra rằng cơn giận dữ của bản thân đã làm anh mất hết sức mạnh, nó đã làm phân tán ý chí của anh, hủy hoại trực cảm của anh. Giận dữ và nỗi sợ đi cùng với nó. Có một gã đã bám theo anh. Hắn có súng, còn anh thì không, và anh đã sợ. Anh đã bỏ trốn, đã chạy, anh đã quên hết những gì được dạy ở thiền viện. Khi anh rơi xuống một khe núi và hắn xuất hiện bên bờ vực, chĩa súng xuống anh, nỗi sợ hãi đã hủy hoại anh, nhưng không phải là sợ hắn. Đó là nỗi sợ con người mà anh đã trở thành.
Các tu sĩ đã đưa anh lên khỏi đó sao?
Anh đoán thế. Anh thoáng trông thấy một cái bóng lao vụt qua dưới nền trời. Gã kia lảo đảo. Hắn ngã nhào xuống và rơi lên người anh. Báng súng của hắn đã đập anh ngất đi, và anh tỉnh dậy ở thiền viện.
Họ đã chăm sóc anh?
Phải,
Yeruldelgger trả lời đầy khiêm nhường.
Họ đã quật anh xuống đất, tơi tả, bầm giập, họ đã làm anh kiệt quệ về tinh thần, họ đã bẻ gãy anh về thể chất, sau đó họ chỉ dẫn cho anh cách tái tạo bản thân và tìm lại chính mình.
Solongo ngồi tựa vào ông, hai chân xếp sang một bên, đầu tựa lên vai ông. Cô mặc chiếc áo vạt dài truyền thống bằng lụa xanh lam. Ông ngửi thấy mùi thơm mát lạnh từ chất vải thêu chỉ vàng, mùi ngọt từ gáy cô, mùi hương thầm kín của loại nước hoa dành cho nữ giới, và cảm nhận mái tóc óng mượt của cô xào xạc bên tai mình.
Giờ anh sẽ làm gì?
Bây giờ ư? Anh sẽ xin em tha thứ… Anh sẽ xin em hãy để anh được ở lại nhà em, ở lại bên em, gần bên em, anh sẽ xin được làm người yêu của em, được thả mình vào vòng tay em, được cùng em phi ngựa trên thảo nguyên. Anh sẽ xin em…
Solongo quay về phía ông, khuôn mặt rạng ngời. Cô cưỡi lên đôi chân ông đang duỗi, ngồi lên đùi ông và đối mặt với ông, rồi áp một ngón tay lên môi ông.
Suỵt, đừng xin gì thêm nữa. Chúng mình hãy bắt đầu từ điều anh vừa nói.
Cô cởi dần chuỗi khuy nhỏ thếp vàng chạy dài như chuỗi ngọc trai trên chiếc áo vạt dài của mình, rồi cởi chiếc áo tuột ra sau vai. Cử chỉ làm cô uốn cong lưng, khuôn ngực cô ưỡn càng khiến ông bồn chồn vì ngạc nhiên và chờ đợi. Cô mặc áo ngực màu đen bên trong và để ông tháo nó ra.
Không rõ vì sao, ông thì thầm: ‘Cám ơn em’ rồi ôm chặt lấy cô.