• 185

55 …thời khắc nguy hiểm trong đêm.


Số từ: 1418
Dịch giả: Lê Đình Chi
Công ty phát hành: Nhã Nam
Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Lao Động
Ý nghĩ Oyun có thể tỉnh dậy và khai ra hành hạ hắn suốt cả ngày. Trong suốt thời gian chạy đôn chạy đáo khắp thành phố để tìm thằng nhóc, những bất trắc của tai họa này luôn ám ảnh tâm trí hắn. Bất chấp lời đe dọa và màn to tiếng với đám cung cấp tin của mình, hắn vẫn không tìm thấy dấu vết nào của thằng nhóc. Tệ hơn nữa, cộng đồng buôn lậu nhỏ ở trung tâm thành phố có vẻ chẳng sợ hắn mà cũng không sốt sắng muốn giúp hắn.
Mickey không phải là cảnh sát cừ nhất trên đời, nhưng hắn cũng có đủ năng lực nghiệp vụ để đánh hơi thấy đã có chuyện gì đó xảy ra. Tin đồn lan nhanh hơn các cuộc điều tra. Những gì hắn có thể bựng bít một cách chính thức trong các bản báo cáo trên thực tế đã lọt ra khắp hang cùng ngõ hẻm. Khu chợ ô tô hẳn đã râm ran những dư âm của đêm hôm trước. Một gã buôn lậu vặt mà hắn đanh giọng khuyên là nên giúp hắn tìm ra thằng nhóc nếu muốn giữ cái mạng được nguyên lành đã đáp lại rằng tốt hơn hết hắn nên nghĩ tới việc cứu lấy cái mạng của chính mình. Việc một kẻ cung cấp tin đốp lại như thế không bao giờ là chuyện tốt, đó là dấu hiệu cho thấy gã sợ hắn ít hơn sợ người khác.
Mickey cảm thấy mọi thứ đang tuột khỏi tay mình, và điều này đẩy hắn vào tình thế nguy hiểm. Hắn cố trấn an bản thân bằng cách bịt kín mọi kẽ hở. Hắn phái một thuộc cấp tơi bệnh viện với nhiệm vụ ngăn cản bất kỳ ai, kể cả người phục vụ, tiếp cận Oyun. Và lệnh cho người đó phải đi theo các nhân viên y tế vào phòng bệnh. Lệnh phải giữ cô gái trong tình trạng bí mật tuyệt đối nếu cô tỉnh lại.
Sau đó, vào cuối buổi sáng, hắn phóng như điên tới chỗ khu trại đã cháy đen để kiểm tra lại tất cả một lần nữa, và xem có thể giải thích thế nào về sự có mặt của Oyun ở nơi hắn đã bắn hạ cô. Hắn bỏ ra hơn một giờ điều tra con đường và hai bên rìa đường để tìm kiếm vỏ đạn, và càng tìm kiếm, hắn càng tin chắc Yeruldelgger đã tìm thấy cái vỏ đạn đó. Hắn trở lại vị trí chính xác nơi hắn nghĩ mình đã nổ súng và bắn liền hai phát để xem các vỏ đạn rơi xuống đâu và nẩy đi đâu. Nhưng hắn không tìm thấy gì.
Vội phóng xe trở lại Oulan-Bator, và bất chấp mọi sự thận trọng, hắn đến thẳng Tổ Đại Bàng để tra hỏi mấy gã chơi mô tô và để biết thằng nhóc từ đâu chui ra. Một gã thô kệch vẫn còn đang sốc kể lại cho hắn câu chuyện về vụ ẩu đả với mấy người Trung Quốc và Gantulga đã trở thành biểu tượng may mắn của chúng như thế nào. Gã này không biết gì khác về cậu nhóc, nhưng giờ thì ít nhất Mickey đã biết tên cậu ta. Hắn lại tua một vòng nữa qua những kẻ cung cấp tin, mang theo thông tin mới này, rồi tới bệnh viện. Trước khi ra khỏi xe, hắn lắp ống giảm thanh vào nòng súng của mình rồi nhét khẩu súng vào trong túi.
Tại khoa hồi sức, hắn thấy viên thuộc cấp uể oải ngồi trên ghế và chỉnh anh ta thẳng người dậy bằng một cú đá vào ủng. Anh chàng đứng bật dậy và loay hoay phác ra một kiểu chào. Ở bên cạnh anh ta, đứng thẳng, lưng không chạm tường, người tu sĩ mới nhập môn đã không nhúc nhích lấy một milimet kể từ lúc sáng. Mickey đưa mắt hỏi người cảnh sát, anh ta nhún vai. Rồi hắn trông thấy vị Nerguii
ở trong phòng bệnh và nổi nóng.

Ông ta làm gì trong đó hả?


Khi tôi tới thì ông ấy đã ở đó rồi!
viên cảnh sát thanh minh.

Tôi đã nói: không ai được ở trong phòng! Không ai hết, cậu hiểu thế nghĩa là sao không hả? Không ai hết!

Hắn đẩy anh chàng thuộc cấp sang bên để bước vào phòng, rồi đi thẳng tới chỗ vị Nerguii
. Nhưng cách người đàn ông đang im lìm bất động đó hai mét, một sức mạnh vô hình làm hắn sững lại. Mickey chưa bao giờ biết đến chuyện này. Cảm giác về một khối năng lượng mà hắn đang chạm phải, trước khi nhận ra sức mạnh đó không phải sức mạnh cơ học, và chẳng có gì ngăn cản hắn tiến lên phía trước, ngoại trừ chính hắn. Vị tu sĩ ngồi trên ghế, cứng đờ bất động, ở chính xác cùng tư thế như năm sáu tiếng trước đó, mắt nhìn thẳng vào giữa ngực hắn. Mickey gần như có thể cảm thấy nhiệt lượng từ ánh mắt này làm cơ thể hắn nóng ran lên.

Đó không phải là điều anh muốn,
vị tu sĩ khẳng định, không hề ngẩng đầu lên.

Nghe này, ông thầy tu, tôi là…


Tôi biết anh là ai, và tôi nhắc lại rằng đó không phải là điều anh muốn.


Cái gì!
hắn nổi cáu.
Tôi không muốn cái gì hả…

Lần này vị tu sĩ ngước mắt nhìn hắn, và Mickey cảm thấy nỗi sợ hãi làm hắn đờ người. Ánh mắt vị tu sĩ vừa tối đen vừa sáng lóa, chắc nịch, lạnh lùng, cứng rắn. Và nhất là tràn ngập một thứ năng lượng dồn nén và dữ dội tới mức cơn bùng nổ lạnh giá của nó khiến ánh mắt xuyên qua cả bức tường.

Đó không phải là điều tôi muốn, đúng vậy, tha lỗi cho tôi,
tay đại úy vừa lẩm bẩm vừa thận trọng lùi lại.
Ông có thể ở lại. Cứ việc ở lại chừng nào ông muốn.

Hắn ra khỏi phòng và vội vàng rảo bước biến mất khỏi hành lang, hai bàn tay ôm lấy đầu, nước mắt giàn giụa, để cho viên cảnh sát đang ngẩn người ra đóng cửa phòng lại.
Ngay khi ra khỏi bệnh viện, hắn lại lao đi tìm kiếm Gantulga, đầu óc quay cuồng rối bời. Hắn cần nhanh tay chặt đứt, cắt bỏ những mối liên quan giữa hắn với vụ việc đáng nguyền rủa đã ám ảnh hắn từ năm năm nay. Nhất là hẳn phải bảo vệ Erdenbat, bởi vì nếu ông già người Thổ này cảm thấy bị đe dọa, thì cái chết của chính hắn, Mickey, sẽ đảm bảo ông ta được an toàn.
Đến tối muộn, nỗ lực bất thành và tức điên vì lâm vào cảnh này, tay đại úy quay lại bệnh viện để khử Oyun. Nhưng hai tu sĩ vẫn ở nguyên đó. Bất động.

Họ không hề nhúc nhích,
tay thuộc cấp thì thầm vào tai hắn.
Ngay cả đi uống một cốc nước cũng không. Thậm chí còn chẳng đi tiểu!

Mickey lơ đãng đuổi tay này về rồi ở lại bệnh viện để tận dụng bất cứ sơ hở nào của hai người tu sĩ. Oyun nằm ngay đó, duỗi dài, vô phương tự vệ trên giường bệnh. Hắn chỉ cần tháo thứ gì đó ra, tiêm một cái bọt khí vào một tĩnh mạch, làm cô ngạt thở dưới một cái gối hay bắn cô qua cái gối đó… Hắn chỉ cần có vỏn vẹn ba phút. Ba phút ngắn ngủi! Hai gã tu sĩ chết tiệt này chắc chắn rồi thỉnh thoảng cũng đều phải đi tiểu như ai! Trừ phi hắn đợi tới đêm khuya để bắn chết tất cả: Oyun, hai gã tu sĩ, và tất cả những ai lai vãng qua chỗ này. Nói cho cùng, hắn có một ống giảm thanh và khoa này gần như vắng tanh.
Hắn quyết định nán lại. Dù thế nào đi nữa, nhất định đến sáng cô nàng thanh tra cũng phải chết rồi. Hắn không thể mạo hiểm với nguy cơ cô ta mở miệng nếu không muốn phải đối diện với cơn thịnh nộ của Erdenbat. Hắn sẽ ra tay vào khoảng ba giờ sáng, thời khắc nguy hiểm trong đêm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Lý Thảo Nguyên.